Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 572: Dụ dỗ(4)

Chương 572: Dụ dỗ(4)
Chương 572: Dụ dỗ(4)
Đúng lúc Vân Đóa dẫn Chu Thành Nhân và Trương Thúy Hoa đến, nghe thấy những lời độc ác của cô ấy, Chu Thành Nhân nổi nóng: “Nhà ông Chu không có người thân như thế.”
Ông ta không thèm nhìn, nói xong chắp tay sau lưng bỏ đi.
Trương Thúy Hoa nói với Mạc Như: “Sao còn ẵm trẻ con đến, làm dơ bẩn lỗ tai của con trẻ. Bảo con dâu trong nhà, có người nào hay người đó, ngày nào cũng đến đấu khẩu với bọn họ. Một người không cãi lại được hai người, hai người không được thì ba người, làm việc chúng ta không thua, mắng chửi chúng ta còn thua sao?”
Bà ẵm Chu Thất Thất đến, gọi một tiếng: “Xuân Hương!”
Bắt đầu từ Quản Xuân Hương nhà Chu Thành Nghĩa, từng cô con dâu luân phiên đi đến, dùng nước bọt dìm chết hai mẹ con bọn họ.
Lý Quế Hoa thấy Trương Thúy Hoa ra chiêu tàn độc, bà ấy lập tức nghĩ cách khác, bắt đầu ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, giở trò xấu: “Đây là ức hiếp người...”
Trương Thúy Hoa nói với Lý Quế Vân: “Bắt đầu từ đêm nay, cô ăn cơm thì đến nhà chị dâu cả ăn, không ăn thì cùng chịu đói với bọn họ, đúng là tập cho họ những thói quen xấu.”
Nói xong, bà ẵm đứa bé bỏ đi.
Lý Quế Vân vẫn khuyên răn: “Chị dâu hai! Chị dâu hai! Bọn họ hồ đồ nhưng lòng dạ không xấu, chị đừng chấp nhặt với bọn họ...”
Vương Ngọc Cần kéo Mạc Như: “Sỏa Ni à, nếu em có thể đuổi hai ôn thần này ra ngoài thì sau này em muốn chị dâu làm gì cũng được, làm trâu làm ngựa cho em chị cũng bằng lòng.”
Mạc Như liếc nhìn cô ấy, trêu đùa: “Thôi bỏ đi, chị sắp về nhà mẹ đẻ rồi, em còn gọi chị làm gì.”
Vương Ngọc Cần quở mắng: “Em thật biết ghim lời người khác nói, chị nói mấy câu tức giận em đều nhớ, sau này phải nhớ những lời hay đấy.”
Mạc Như cười: “Chị dâu, em nhớ rồi, nhưng chúng ta phải chịu tiếng xấu bắt nạt người khác.”
Vương Ngọc Cần nói: “Thiên Vương Lão Tử có đến tôi cũng không sợ, đâu có aiiả vờ đáng thương ức hiếp người khác như bọn họ, tôi nghĩ so với mười hay một trăm Trương Căn Phát thì bọn họ khiến người ta thấy tức hơn.”
Đúng là như thế, dù sao Trương Căn Phát cũng không ức hiếp chỉ một người, hai mẹ con Lý Quế Hoa làm hại cả nhà Lý Quế Vân, tất nhiên là không chịu nổi rồi.
Mạc Như mỉm cười rồi bỏ đi.
Lý Quế Hoa khóc đến ruột gan đứt đoạn: “Chiến sĩ thi đua giỏi thật, bắt nạt người khác, muốn cho chúng tôi chết đói...”
Khám Yến Nhi liên tục lau nước mắt, khóc hết hơi nhưng cũng không ai thương xót.
Chỉ có Lý Quế Vân an ủi người này đắc tội người kia, cuối cùng bà ấy cũng vừa khóc vừa lau nước mắt, cảm thấy rất phiền muộn.
Lý Quế Vân dễ tự ái và xấu hổ, chị dâu hai đã nói rồi, ban đêm bà ấy căn bản không đến nhà ăn lấy cơm. Nếu bảo bà ấy bỏ lại chị cả và Yến Nhi, một mình đến nhà chị dâu cả ăn cơm thì bà ấy lại không nhẫn tâm. Nếu đã không có cách nào khuyên nhủ chị dâu hai thì cũng không cách nào đuổi bọn họ đi, bà ấy chỉ có thể làm khó bản thân.
Vương Ngọc Cần mặc kệ bọn họ, cô ấy dẫn con đi lấy cơm rồi ăn ở chân tường nhà ăn, ăn xong về nhà nói ăn gì mà vỏ củ cải và dưa chua thơm và giòn mức nào.
Nhưng cô ấy lại phát hiện mẹ chồng không đến nhà bác ăn cơm mà lại ở nhà ăn với hai ôn thần, phục rồi.
Cô ấy trợn tròn mắt, thôi tùy vậy, đói ngất thì khiêng đi, dù sao đói cũng không chết.
Buổi tối Chu Minh Dũ và Mạc Như đi giao hàng, để cô đi trên đường nhẹ nhàng hơn, Chu Minh Dũ vẫn đẩy một chiếc xe nhỏ từ trong đội, mang một ít đồ dùng từ xưởng sắt thép về.
Mạc Như mang đôi giày bông phần thưởng của mình, rồi đưa áo khoác quân đội cho Chu Minh Dũ mặc.
Chu Minh Dũ không chịu mặc, đắp cho cô: “Đi đường nóng lắm.”
Trời chưa sáng, bọn họ đã đi đến nhà bác cả Lý.
Thấy hai vợ chồng trẻ đến chung, bác cả Lý rất vui mừng, lấy những đồ mà Khâu Lỗi tặng từ trong tầng hầm ra.
Ngoại trừ những thứ có trước đó, lần này còn có một túi khoai tây nhỏ.
Lần trước Mạc Như có đề cập với bác cả Lý, kêu Khâu Lỗi xem thử có mua được khoai tây không, cô muốn mua chút để năm sau trồng thử xem sao, không ngờ Khâu Lỗi thực sự có thể mua được, đúng là có người thì dễ làm việc.
Hai người ghi chép rõ ràng hết đồ mang đến và đồ mang đi, sổ sách lần trước cũng ghi lại rõ ràng để cho Khâu Lỗi, từ chối khéo lòng tốt ở lại ăn miếng cơm nóng của bác cả Lý cáo từ đi về.
Đi ngang sông Ngũ Long, Mạc Như chờ Chu Minh Dũ đi tìm Khương Thanh Phân.
“Anh Út Năm anh khiêm tốn chút, tùy tiện viện một lý do nào đó đừng để người khác biết mình là người của đại đội Tiên Phong, đặc biệt đừng để bọn họ biết là chiến sĩ thi đua gì đó tìm cô ấy.”
Những phụ nữ kia nhiệt tình quá, cô sợ chói chang quá không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận