Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 915: Ăn ké (5)

Chương 915: Ăn ké (5)
Bà cụ Lý ăn một miếng, màn thầu lương thô ngâm trong nước không hề dễ ăn chút nào, nhưng mà bà cụ Lý lại cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất trong cả cuộc đời này, ăn được hai miếng không tránh được lại muốn ăn miếng thứ hai.
Chỉ ăn được hai miếng, bèn cho các cháu trai ăn.
Bên kia Đinh Đại Tráng không nhịn được nữa, đưa tay ra giật cái chén, “Ăn một miếng là được rồi, cháu sắp đói chết rồi.”
Không nói gì thêm, nó nhét hết vào mồm mình.
Đinh Lan Anh bị nó dọa đến mức ngây người ra, cháu trai lớn sao trở thành như vậy? Hèn gì nét mặt lúc nãy của Sỏa Ni mới không tốt, không lẽ là bởi vì cái này sao?
Hai đứa nhỏ còn lại cũng lên giành giật, bên kia mấy đứa Hoa Cúc cũng ngơ người ra.
Kha Lạp Nhi còn cảm thấy vui, muốn lên giành chung.
Trương Cấu ở trong sân nhìn thấy, bĩu môi, ngay lập tức có cảm giác tự hào sinh ra, ngày trước cảm thấy nhà chị dâu hai tốt đến mức nào chứ, chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi.
Chị ta nhìn vào gian phía đông, rất muốn vào xem thử, mẹ chồng rốt cuộc đã giấu đi bao nhiêu lương thực.
Nếu như nhà ngoại của mình qua… nhưng mà nhà mình không có cháu trai, chắc là mẹ chồng sẽ không quan tâm đâu nhỉ.
Trong phòng gian phía đông, Đinh Lan Anh mặt mày ngơ ngác nhìn ba đứa cháu trai giành giật thành một đám, Đại Tráng vừa giật vừa đánh em mình, nó sức mạnh, hai đứa em không phải đối thủ của nó, nên vừa khóc vừa không cam tâm lên giành tiếp.
“Cô Hai à, sao cô lại keo kiệt như vậy chứ, cũng không làm cho chúng cháu ba chén,” Đinh Đại Tráng la làng lên, “Có chút éc như vậy làm sao mà đủ tụi cháu ăn chứ, cô Hai à, có phải là cô chê bai chúng cháu đến không, bà nội à, cô Hai chúng ta không thèm chúng ta, chúng ta mau đi đi.”
Đinh Lan An bị chọc giận đến mức run hết cả người, nhất thời lại không biết nói gì mới được, chị ta hơi không nhận ra cháu trai của mình rồi.
Bà cụ Lý cũng không ngăn cản, chỉ ngồi đó lau nước mắt, “Những đứa trẻ đáng thương, đáng thương quá đi…”
Trương Cấu ở phía ngoài cũng không vội về nhà, trời lạnh lắm chi ta cứ đứng ở trong sân rồi trông ra trông vào nhìn, sợ ngại ngùng còn giả vờ giả vịt lấy chổi quét trong sân, con gái mình khóc trong nhà cũng không quan tâm.
Đinh Lan Anh đương nhiên không có tâm tư để quan tâm những động tác nhỏ kia của chị ta, trong nhà đã đủ loạn rồi, may mà mấy đứa Hoa Cúc được Mạc Như dạy dỗ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không những không làm loạn cho chị ta, mà còn chu đáo kéo góc áo của chị ta.
Bà cụ Lý nhìn dáng vẻ của con gái, bèn muốn nói thêm, “Trời ơi…” Bà ta rên rỉ, “Anh Tử à, ba con đáng thương lắm… ba ngày mới ăn một miếng đồ ăn…”
Đinh Đại Tráng nghe ý của bà nội nó, ngay lập tức hợp tác khóc phá lên, “Còn nói là nhà cô Hai ăn bột mì màn thầu, sao cho chúng cháu uống nước lau nồi, cô Hai sao cô nhẫn tâm đến mức như vậy, đúng là không có lương tâm, các người ngày nào cũng ăn no nê. chúng cháu sắp đói chết rồi, cô cũng không quan tâm, có phải là cô hận không thể để chúng cháu đói chết hết, để không liên lụy cô không…”
“Tát” một tiếng vang lên. Đinh Lan Anh giơ tay lên tát cháu trai của mình một cái!
Trong phòng chợt im lặng đến đáng sợ.
Mọi người đều sững sờ, ở bên ngoài, cây chổi trong tay Trương Cấu rơi xuống đất.
Đinh Lan Anh trước giờ vẫn luôn hiền lành, ở nhà chưa bao giờ cáu gắt hay đỏ mặt, thậm chí còn chưa bao giờ đánh con khi nghịch ngợm chứ chưa nói đến chuyện đánh người thân.
Nếu nói chị ta đánh người thì là vào năm ngoái, Vương Liên Hoa đã cười trên nỗi đau của người khác khi cho rằng Mạc Như bị sỉ nhục, cô ta đã bị Đinh Lan Anh tát một cái rất đau.
Đinh Lan Anh cũng nhìn mình không dám tin, chị ta thực sự đã tát cháu trai cả của mình
Bà Lý sốt ruột rồi, xót xa nói: “Sao con lại động tay rồi? Ngón út còn chưa chạm vào con trai cả, sao con lại đánh nó? Hung dữ quá.”
Đinh Đại Tráng bắt đầu khóc ầm ĩ, nó chưa ăn no, nhất định phải ăn no.
Đinh Lan Anh tức khóc rồi: “Con ngoan ngoãn cũng chưa chắc đã có ăn, còn ở đây làm ầm ĩ, là chê người ta không chê bai con hay là làm sao.”
Khi ở trước cửa nhà Sỏa Ni, rõ ràng đã cho ăn rồi, nếu ba đứa trẻ ngon ngọt chút, đáng thương thêm một chút thì Sỏa Ni nhất định sẽ giúp bọn họ.
Sỏa Ni là người tốt bụng nhất, cũng rất thích những đứa trẻ ngoan, thậm chí còn sẵn sàng cho Cúc Hoa và Lan Tử Nhi ăn mặc, tuyệt đối sẽ không ‘thấy chết không cứu’.
Kết quả thì sao?
Cháu trai cả của chị ta lại đắc tội với lòng tốt của Sỏa Ni như vậy, chẳng lẽ không dám đánh sao?
“Thím thật là vô dụng, thảo nào mẹ cháu nói thím là kẻ vô dụng, trông có vẻ lợi hại rất hữu dụng nhưng thực ra lại là kẻ vô dụng, nhìn thấy nhà mẹ đẻ chết đói cũng không chủ động gửi thức ăn về nhà, thím quá tồi tệ, tồi tệ nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận