Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 424: Trữ bông

Chương 424: Trữ bông
Chương 424: Trữ bông
Kết quả là nhà mẹ đẻ cũng không thể chứa chấp chị ta, anh em và các ông bác cả chê chị ta bị trả hàng, ảnh hưởng xấu, sẽ làm mất phúc phần ở nhà, bèn ép chị ta lấy một tên vô lại, vừa già vừa ham ăn lười làm, còn đánh phụ nữ.
Trương Cấu tuy rằng hiếu thảo với bố mẹ, nhưng mà mấy bác cả cũng không phải dạng vừa, đặc biệt là không có con trai bố mẹ phải cậy nhờ các anh em chú bác, con gái quay về càng không có tiếng nói.
Chị ta thực sự rất sợ bị đưa về nhà mẹ đẻ.
Nhìn thấy Trương Cấu bỏ đi với bộ dạng vô cùng đau lòng và ấm ức, Mạc Như chắc chắn rằng cô ta không hài lòng cũng không dám tự mình chạy đến xưởng sắt thép.
Cô quay người đi ra đồng nhặt bông, mới đầu cô làm quen trước, năm ngón tay chụp lên bông đã bị tách ra phối hợp với năm ngón tay còn lại cầm lấy rồi thu vào, người khác chỉ thấy động tác của cô nhanh mà thôi.
Cô nhanh chóng đuổi kịp những người phía trước, sau đó vượt qua họ và đi ra phía xa để nhặt.
Đinh Lan Anh, Vương Tú Nga kinh ngạc nhìn cô: “Sỏa Ni chẳng những bắt sâu bọ nhanh mà nhặt bông cũng giỏi thật.”
“Đúng thế, xem bàn tay kìa, cứ thoăn thoắt.”
Thời gian bọn họ nói chuyện với nhau hai câu, Mạc Như cũng đã đi rất xa rồi.
Đợi rời xa bọn họ một khoảng cách nhất định, Mạc Như không giả bộ nữa. Cô chỉ cần khẽ nghiêng người, dang cánh tay, nhẹ nhàng phủi hai tay rồi tiếp tục di chuyển với tốc độ không đổi là có thể thu hết bông vào trong phạm vi một thước, không để lại một mẩu nhỏ nào.
Có người nhặt bông không chịu khom lưng rẽ những cánh hoa mà trực tiếp cầm bông nở ra to nhất, khi hái xuống thì giữ một ít trên khay bông, lãng phí một ít sợi bông. Nếu trong đội sản xuất ai nhặt bông như thế sẽ bị trừ điểm công tác, cần phải nhặt sạch sẽ lại lần nữa mới được.
Hơn nữa, nhặt bông thực sự rất mệt, cứ phải cúi đầu khom lưng thò cánh tay ra, chẳng bao lâu sau thì nhức mỏi lưng và đau cổ, thể lực không tốt căn bản không kiên trì nổi. Cả một ngày, các ngón tay bị những cánh bông cứng chích vào gây xước măng rô, máu chảy đầm đìa, lâu dần sẽ đóng vảy, dù sao cũng rất đau.
Mạc Như có không gian chống đỡ nên nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất cơ thể cũng không mệt, chỉ là mới đầu vẫn chưa dùng quen, thu vật xuyên qua không gian rất mệt đầu, đi được một lúc cô cũng phải nghỉ ngơi.
Cô không hài lòng lắm, cô cảm thấy vẫn phải luyện tập nhiều hơn để tìm cảm giác, cố gắng để nhặt bông vừa nhanh vừa nhẹ nhàng.
Cô không hài lòng với chính mình, nhưng người khác lại há hốc mồm, cho dù những người khác có nhanh cỡ nào cũng không bằng nửa tốc độ của cô, lúc này xem ra tất cả mọi người cộng lại cũng không nhặt nhiều bằng cô.
Nhất là Thiền Điệp Cầm, tốc độ không nhanh lại còn coi thường Trần Tú Phương, ra sức nói móc cô ta nhặt bông giống như thêu hoa: “Cô nhìn xem Sỏa Ni ngốc nghếch kia, không hổ danh là anh hùng bảo vệ bông, nhặt bông cứ như là đang chơi đùa, cô đúng là có gom một trăm người lại cũng không bằng người ta, mau đưa điểm công tác cho cô ta đi.”
Kể từ khi Mạc Sỏa Ni bắt sâu bọ kiếm mười điểm công tác, được đội trưởng phong là anh hùng bảo vệ bông thì cô ấy thấy chua xót, hiện tại nhìn thấy Mạc Như lại nhặt bông nhanh nhẹn như thế nên lại càng thêm ganh tỵ.
Nhưng mà đem chuyện này kích động Trần Tú Phương cũng rất vui.
Trần Tú Phương lau mồ hôi, đấm lưng mình. Sau khi sinh cái thai đầu tiên, cô ta đã vội đi nhặt bông, kết quả là mệt đến mức để lại gốc bệnh, quanh năm nhức mỏi lưng.
Cô ta thì thào nói nhỏ: “Tôi làm việc không bằng các cô, gây cản trở thực sự ngại quá.”
Ôi dào! Làm sao thế? Còn dám cự cãi lại à?
Thiền Điệp Cầm có chút khó hiểu, tứ thuộc hộ này cũng ghê gớm quá.
Cô ấy còn muốn bắt nạt Trần Tú Phương, Liễu Tú Nga hét to: “Hồ Điệp! Đến hát cho chúng tôi nghe bài hát nhặt bông đi, mọi người đều đang rất mệt, để mọi người giải lao chút.”
Thiền Điệp Cầm bĩu môi, nghe cô ấy hát thì cho bao nhiêu quả trứng gà.
Vương Ngọc Cần la to: “Hồ Điệp! Tôi thay Ngô Mỹ Anh nói với cô, cho cô cơ hội để thể hiện, mau lên đi, trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi, nếu cô hát ở nơi khác thì lại nói cô đi theo con đường chủ nghĩa tư bản đấy.”
Thiền Điệp Cầm hừm một tiếng: “Hát thì hát, ai mà sợ các người?”
Cô ấy giơ tay lên đi vào giao điệu bắt đầu hát “ Năm nào cũng có… hò dô ta… mùng tám tháng tám… dô ơ ơ, chị em… a ơ… hai người nhặt bông… năm nay lại là mùng tám tháng tám, các xã viên cùng nhau nhặt bông…”
Liễu Tú Nga la to: “Hát hay lắm, hát nữa đi.”
Mặc dù Thiền Điệp Cầm có nhiều tật xấu nhưng giọng hát lại rất hay. Khi hát lên mọi người đều cảm thấy rất nhẹ nhõm, lúc làm việc cũng thích nghe cô ấy hát bài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận