Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1190: Đính ước 3

Chương 1190: Đính ước 3
Không phải cô ấy không có hứng thú với Khâu Lỗi còn cố tình đùa giỡn anh ta, thực ra ngay từ đầu cô ấy đã nói với Khâu Lỗi rằng cô ấy chỉ coi anh ta như người thân hoặc bạn tốt chứ không phải người yêu. Bởi vì cô ấy không có loạn nhịp hay có cảm giác yêu đương với anh ta, mặc dù cô ấy cũng không biết yêu đương là cảm giác như thế nào, dù sao thì cũng không có kiểu miêu tả như trong sách cô ấy đọc. Khâu Lỗi không bỏ cuộc, nói cô ấy không hiểu cũng không sao, chưa có cảm giác yêu anh ta cũng không sao, chỉ xin cô ấy đừng trốn tránh, hãy cho anh ta được lại gần.
“Có thể một ngày nào đó, tôi thực sự có thể làm cô cảm động thì sao.” Anh ta từng nói đùa như thế.
Còn nói Khâu Lỗi không tốt bụng hay phiền phức, cô ấy không nghĩ vậy, cô ấy không thấy anh ta phiền phức, mặc dù anh ta có vẻ không đáng tin cậy, nhưng thực ra anh ta là người có nghĩa khí, ngay thẳng và tốt bụng. Dù sao cô ấy cũng không có nhiều bạn, bạn nữ thân nhất là Mạc Như, còn bạn nam chắc là Khâu Lỗi.
Cô ấy không thể tưởng tượng ra.
Cô ấy luôn coi anh ta như người bạn trèo cây hái lựu, chạy đua với chó để trộm nho, trèo mái nhà bới trứng chim, cùng nhau đi học và tan học lúc còn nhỏ.
Còn chị gái mấy hôm trước có nói: “Cậu ta vì em mà cố gắng nhiều như thế, em không cảm động sao? Chẳng hạn lúc em đau ốm, cậu ta chăm sóc, lúc gặp khó khăn thì cậu ta ra mặt giúp em.”
Cô ấy cũng tự hỏi, tại sao tôi phải cảm động?
Bởi vì nếu anh ta gặp khó khăn thì tôi sẽ giúp anh ta vô điều kiện, vậy chúng ta nên ở bên nhau vì ơn nghĩa?
Cô ấy không thể tưởng tượng được.
Sở dĩ cô ấy coi Mạc Như là tri kỷ, bởi vì Mạc Như thực sự là một người bạn tốt, luôn đặt suy nghĩ của cô ấy vào đầu chứ không phải những thứ gọi là tốt cho cô ấy. Chẳng hạn, cho dù Mạc Như cho rằng Khâu Lỗi rất tốt, cũng sẽ không bao giờ khuyên cô ấy chấp nhận Khâu Lỗi như mẹ và chị gái mình với lý do Khâu Lỗi đối tốt với cô.
Nhưng không hiểu sao cô ấy lại ganh tị với tình cảm giữa Mạc Như và Chu Minh Dũ, thật là ấm áp, hiểu nhau và êm đềm, tình cảm của họ khác với kiểu bởi vì cuộc sống và hôn nhân gắn kết với nhau mà phải thông cảm cho nhau rồi sinh ra ân ái của cha mẹ, anh trai và chị dâu.
Cô ấy cho rằng giữa Chu Minh Dũ và Mạc Như là tình yêu đích thực, mặc dù cô ấy không thực sự hiểu tình yêu đích thực đó là gì, nhưng từ cách nhìn đối phương, cô ấy có cảm giác họ thực sự yêu nhau sâu sắc.
Chẳng cần quá rầm rộ, chẳng cần sống chết bên nhau, thậm chí cũng chẳng cần những lời tỏ tình sến súa. Khi Mạc Như nhắc đến anh, cô không khỏi chủ động cong mắt, tình cảm nơi khóe mắt và chân mày, cô ấy nghĩ rằng nó thực sự tốt đẹp.
Mạc Như rất dễ gần, dịu dàng nhẹ nhàng, thoải mái như nước suối mùa xuân.
Nhưng khi đối với người khác, cô chỉ dịu dàng chứ chưa bao giờ quyến rũ, chỉ khi ở bên cạnh Chu Minh Dũ, Phó Trân mới cảm thấy cô đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nữ vị duyệt kỉ giả dung, đây là cảm tưởng của cô ấy.
Đúng vậy, nữ vị duyệt kỉ giả dung, theo cách hiểu của cô ấy, câu này có nghĩa là một người phụ nữ vì người mình thích mà làm đẹp.
Dù sao cũng vì Mạc Như và Chu Minh Dũ, cô ấy bắt đầu đối diện và nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ này.
Cho nên lúc này ánh mắt cô ấy nhìn Khâu Lỗi có chút cảm xúc không rõ ràng, dù sao cô ấy cũng không nhận ra, Khâu Lỗi thấy bất an khi cô ấy nhìn như thế.
“Phó Trân, cô nhìn tôi làm gì thế?” Anh có hơi thấp thỏm.
“Thấy anh đẹp trai, không xấu như lúc bé nữa.”
Khâu Lỗi: “Giờ cô mới thấy tôi đẹp trai à... từ lúc học cấp hai thì tôi đã đẹp trai rồi.”
Phó Trân: “He he, vậy sao anh còn độc thân?”
“Cô tưởng không có cô gái nào thích tôi sao?” Khâu Lỗi ấm ức nhìn cô ấy, cô ấy xinh đẹp cũng chẳng phải độc thân đấy thôi, sao cô ấy độc thân thì chẳng sao, còn anh ta độc thân thì bởi vì xấu, không tìm được vợ sao?
Hừm.
Tiếc là không can đảm nói ra.
“Ồ, nói như thế nghĩa là có rất nhiều cô gái thích anh à, tôi không phải là người duy nhất.”
Khâu Lỗi đắc ý: “Đương nhiên, tôi nói cô nghe, những cô gái thích tôi xếp hàng đến…. Gì cơ? Phó Trân, cô nói gì cơ? Cô có giỏi thì nói lại một lần nữa xem.”
Phó Trân: “Tôi nói gì đâu? Anh mau đi đi, trời sắp tối rồi.”
Cô quay người đi.
Khâu Lỗi vứt chiếc xe đạp sang một bên, đứng trước mặt cô, ánh mắt thật sự sắp nổ tung: “Cô nói lại lần nữa đi.”
Anh ta cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Anh ta nghe nhầm hay là tự mình ảo tưởng, dường như anh ta nghe thấy Phó Trân nói thích anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận