Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 437: Có phúc cùng hưởng

Chương 437: Có phúc cùng hưởng
Chương 437: Có phúc cùng hưởng
Lúc này trời đã tối hù không nhìn thấy gì.
Mấy người Trương Thúy Hoa, Hà Quế Lan còn đang ở trong nhà đại đội chờ bọn họ về thanh toán nữa.
Nhìn bọn họ bưng nhiều bông gòn về như vậy, Trương Thúy Hoa trời ơi một tiếng, “Sao không đưa đi, không phải là còn chưa mở cửa đấy chứ?”
Bà ấy tưởng rằng đều đi rèn luyện gang sắt hết, có thể không ai trực ca.
Dương Tú Nga nói: “Nhặt đó ạ.”
Trương Thúy Hoa bèn hiểu hết mọi chuyện.
Hà Quế Lan hơi sợ, “Cái này… nhà chúng ta còn không chứa hết của mình, nhặt của người khác, đặt ở đâu chứ?” Năm nay bông gòn tốt, nhặt mỗi ngày, trong đội cũng không phơi nổi, buộc phải cách vài ngày là đưa đi.
Trương Thúy Hoa bèn nói: “Hay là… xem như là bị gió thổi xuống, em xem có cỏ làm dơ rồi, nộp nhiệm vụ là không thể nộp được, dù gì tổng số nhiệm vụ đủ là được, hay là chúng ta chia một chút?”
Mọi người đều gật đầu, nói thật, không ai dám ăn một mình, đây là việc lớn.
Cuối cùng mọi người đều nhìn Mạc Như.
Mạc Như: … Mọi người nhìn con làm gì? Con đâu phải đội trưởng đâu.
“Sỏa Ni, con nói làm thế nào?”
Không biết bắt đầu từ bao giờ, những người đàn bà này đều hỏi Trương Thúy Hoa theo thói quen, nếu như Trương Thúy Hoa không có chủ ý thì chắc chắn là hỏi Mạc Như.
Mạc Như do dự một chút, “Chúng ta gọi chủ nhiệm phụ nữ đến thương lượng một chút đi.”
“Cô ta à?” Mấy người Ngô Mỹ Anh rất phản đối, “Ả đàn bà đó chỉ làm hỏng chuyện.”
Mạc Như nói: “Không phải đâu, lớn nhỏ gì cũng là cán bộ.”
Có lời của cán bộ, thì thành viên không còn trách nhiệm nữa, hơn nữa có Trần Ái Nguyệt ở bên đó thì Trương Căn Phát không thể kiếm chuyện vô cớ được.
Trương Thúy Hoa nói: “Được.”
Mạc Như bèn đi tìm Trần Ái Nguyệt.
Cô ấy lấy bức tranh thứ hai mà Trần Ái Nguyệt ủy thác cô vẽ ra, đây là một bức tranh phụ nữ với bước tiến lớn thu hoạch vụ thu.
Bức tranh thứ hai đáng lẽ phải vẽ nhà máy gang sắt, Mạc Như nói mình chưa từng nhìn thấy không vẽ ra được, bèn đề nghị vẽ cảnh bội thu nông nghiệp của bước tiến lớn, trên tranh toàn là phụ nữ, người già, con nít đang thu hoạch nông sản.
Để không vi phạm chính sách, cô ấy cố tình vẽ đàn bà cực kỳ kiên cường, nhưng mà vẽ người già và con nít hơi yếu ớt một chút, ít ra khiến người ta nhìn là động lòng thương.
Cô ấy có một chút tâm cơ nhỏ, cố tình vẽ người phụ nữ đứng đầu giống bảy tám phần với Trần Ái Nguyệt, như vậy Trần Ái Nguyệt cũng sẽ không nói gì.
Quả nhiên, Trần Ái Nguyệt nhìn không nỡ buông tay, cứ nói tốt, chỉ lo nhìn đội trưởng nữ, hoàn toàn không thèm nhìn cái khác.
“Đồng chí Mạc Như, đúng thật là em vẽ càng ngày càng tốt!”
“Cũng nhờ chủ nhiệm Trần chỉ đạo tốt.”
Trần Ái Nguyệt tự tin nói: “Bức tranh này nộp lên thì chị có thể có được nhiệm vụ tuyên truyền rồi, sau này giấy bút sẽ đăng ký lãnh về từ phía trên, một bức tranh đảm bảo cho em năm hào!”
Mạc Như cười cười, “Chúc mừng chủ nhiệm Trần, vậy thì tốt quá.”
Trước đó cô đã vẽ cho Trần Ái Nguyệt một bức thủy thủ đường biển cống hiến lễ vật cho công xã nhân dân, một vầng mặt trời đỏ, một chiếc thuyền to, đầu thuyền được treo cao lên, sóng xanh ngất trời, khí thế hùng hồn. Trần Ái Nguyệt vừa đưa lên là đã để lại danh tiếng khá lớn trong tổ tuyên truyền công xã, đến phó bí thư cũng nói cô ta vẽ đẹp hơn cả đội tuyên truyền trong huyện, còn công xã thì hoàn toàn không có nhân tài như vậy!
Vậy nên anh ta từng nói suy nghĩ thêm về việc đưa Trần Ái Nguyệt vào đội tuyên truyền, cho cô ta nhận chức nhân viên cơ động.
Trần Ái Nguyệt vẫn còn đang kích động, bây giờ thấy Mạc Như đưa bức thứ hai qua nhanh như vậy, đương nhiên là càng vui mừng hơn, “Vẽ cho tốt, chị dâu chắc chắn không bạc đãi em đâu.”
Mạc Như gật gật đầu, “Chủ nhiệm Trần em còn có việc phải làm phiền chị.”
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Hai chúng là ai với ai, nói gì mà làm phiền, em cứ nói đi.”
Mạc Như bèn nói: “Đến tết trung thu rồi, cũng không biết bọn họ có về ăn tết không, nếu như chị có đến nhà máy gang sắt tiện thể hỏi thăm một chút ạ.”
“Được. Tin hết ở chị.” Trần Ái Nguyệt đồng ý rất nhanh chóng.
Nói thêm vài câu, Trần Ái Nguyệt lại hỏi Mạc Như việc thu hoạch mùa thu, than phiền những đàn bà của đội ba đội bốn ham ăn lười làm, người nào người nấy không chỉ huy được, cô ta sắp rầu chết.
Mạc Như không ngờ cô ta lại quan tâm đến thu hoạch mùa thu, nhân cơ hội đưa thêm một chiếc nón cao ra, khích lệ Trần Ái Nguyệt một chút để cô ta đốc thúc thu hoạch mùa thu cho đàng hoàng, hoàn thành nhiệm vụ lương thực mùa thu và bông gòn thật tốt.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, cô ấy bèn cáo từ, bước đến cửa; “Trời ơi, chủ nhiệm à, em nhớ ra một việc.”
Cô ấy nói việc nhặt được hơn một trăm cân bông gòn nói cho Trần Ái Nguyệt biết, hỏi cô ta làm thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận