Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 854: Thôi nôi và tỏ tình (4)

Chương 854: Thôi nôi và tỏ tình (4)
Chương 854: Thôi nôi và tỏ tình (4)
Trương Cấu lập tức ưỡn bụng đi đến, nịnh nọt: “Mẹ, còn có trại nấm và rau ở trong sân. Cũng nhờ có Sỏa Ni nên nhà chúng ta có thể ngày nào cũng được thêm bữa ăn và được ăn no, sống những ngày tháng thật tốt, khắp thôn ngoài không ai là không ngưỡng mộ.”
Trương Thúy Hoa: “Các con biết là tốt rồi.”
Tất nhiên ăn cơm cũng phải chia một nửa, cũng may mùa hè và mùa thu trong nhà có nhiều rau, ăn ít bánh hơn cũng no bugnj nên không ai có ý kiến cả, ai cũng chủ động để lại một nửa trong chiếc giỏ nhỏ của Trương Thúy Hoa.
Nhưng cho đến nay vẫn không có ai hiểu Trương Thúy Hoa rốt cuộc muốn làm gì, dứt khoát không đoán, ai có thể đoán được tâm tư của bà?
Đứa con út yêu quý nhất lại có thể lấy một người khờ khạo, lúc đó gia đình không biết gia đình đã bối rối đến mức nào.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của mẹ rất cao xa, cô vợ ngốc biến thành chiến sĩ thi đua, ai có thể ngờ tới điều này được?
Vậy nên bà nói gì thì làm theo đó là được rồi, dù sao cũng không nghĩ thông.
Trương Thúy Hoa và ông Chu đều nồng nhiệt gửi những lời chúc phúc đến cho Chu Thất Thất, còn lấy ra một đồng xu thời Khang Hy đan bằng sợi dây đỏ, rồi bảo Mạc Như treo lên đầu giường đất.
Cả nhà đang ăn cơm vui vẻ với nhau, nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Anh Minh Dũ, nhà anh có khách đến.”
Sau đó, nhìn thấy Triệu Hỷ Lâm dắt một người trẻ tuổi đi đến.
Trương Cấu vô thức nghĩ Triệu Hỷ Lâm này sẽ không thay ca của anh trai anh ta đến đây ăn uống chực chứ, Triệu Hỷ Đông đã biến mất khỏi nhà anh ta được một năm rưỡi rồi.
Sau đó, chị ta nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đằng sau Triệu Hỷ Lâm, ôi trời, ôi mẹ ơi, ở đâu ra đứa trẻ đẹp trai thế, sao mà đẹp trai thế không biết?
Mạc Ưng Tập là đứa trẻ đẹp trai hiếm gặp, đẹp hơn nhiều so với con gái, nhưng thiếu này niên không phải đẹp xuất sắc, mà là kiểu đẹp trai người khác thấy vừa lạnh lùng vừa tuấn tú, thực sự là lạnh lùng không với tới được.
Cúc Hoa lấy đôi đũa lớn gắp cái trứng rơi xuống bàn “lạch cạch”: “Ôi anh trai đẹp trai.”
Lan Tử Nhi lại bắt đầu mút đầu ngón tay.
Chu Thất Thất đang ngồi trong lòng Trương Thúy Hoa ăn mì, bọn họ đang ngồi ở hướng bắc, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Ưng Đường bước vào: “ừng ực” một tiếng, cô bé hút cọng mì vào trong miện, vung bàn tay nhỏ bé mũm mĩm: “Cẩu Cẩu…”
Mạc Như: …
Chu Minh Dũ và Mạc Như đứng dậy ra ngoài nghênh đón, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Sao Ưng Đường lại đến rồi? Ba mẹ có khỏe không?”
Mạc Ưng Đường xách trong tay một chiếc giỏ nhỏ bằng liễu gai màu trắng, đầu tóc ướt nhẹp như vừa tắm xong, cậu ta đưa cái giỏ nhỏ cho Mạc Như, cười: “Vẫn khỏe ạ, ba ra ngoài thuần hóa gia súc cho đội sản xuất rồi, mẹ bảo em mang giỏ đến cho cháu ngoại.”
Cháu ngoại thôi nôi, ông bà ngoại tặng giỏ tre, đây là tập tục địa phương, trong giỏ thường có trứng gà, bánh ngô hấp, mì, gạo kê gì đó, rồi cho vào chiếc áo bông mợ khâu.
Hiện tại Chu Thất Thất không có mợ, tất nhiên là bà ngoại làm hết mọi việc, một chiếc áo bông, mấy cái bánh ngô hấp bột mì, một bát gạo kê vàng tươi.
Mạc Như bảo Mạc Ưng Đường nhanh chóng chào hỏi người nhà, sau đó ngồi xuống ăn cơm
Chu Minh Dũ gọi Triệu Hỷ Lâm, bốc một nắm đậu phòng ngào đường cảm ơn anh ta đã đưa người đến, tất nhiên anh không biết Triệu Hỷ Lâm nhìn thấy Mạc Ưng Đường đẹp trai nên chủ động đi cùng đến.
Triệu Hỷ Lâm do dự một lúc, cuối cùng không kìm được hơi thở thơm ngọt, đưa hai tay ra: “Cảm ơn anh Minh Dũ.”
Anh ta không ở lại thêm nữa, vội chào tạm biệt rồi chạy ra ngoài.
Mạc Ưng Đường đến làm nhà ông Chu rất vui mừng.
Nhất là Trương Thúy Hoa, nhìn thấy đứa trẻ đẹp trai thì thực sự càng nhìn càng thích, vốn dĩ Sỏa Ni đã đủ xinh đẹp rồi, nên Hồng Lí Tử mới thích ngay từ phút đầu tiên, anh đòi cưới về cho bằng được, không ngờ người đàn ông của nhà họ Mạc còn đẹp hơn cả con gái nữa.
Trương Thúy Hoa cười với ông Chu, nói: “Ái chà, sao chúng ta không có con gái.”
Trương Cấu muốn nói nhà con có đến mấy em gái nhưng không dám mở miệng.
Mạc Như lấy khăn mặt của mình đưa cho em trai để cậu ta lau tóc, có lẽ trên đường đi nôn nóng nên toát mồ hôi, còn ra sống tắm rửa.
Chu Thất Thất với cánh tay mũm mĩm ra: “Cẩu Cẩu bồng.” Cô bé còn đưa mì cho cậu của mình ăn.
Cúc Hoa nói với Mạc Như: “Mẹ, em Thất chỉ cho người đẹp trai bồng, như thế có tốt không?”
Trong thôn có không ít người được Chu Thất Thất đánh giá quá xấu hay là bình thường, cô bé sẽ không phản kháng với những người bình thường, họ bồng bế hay chơi đùa cũng không sao, nhưng xấu đến mức không chấp nhận được, muốn bồng cô bé là tuyệt đối không được.
Tất cả mọi người đều thích Chu Thất Thất xinh đẹp, đáng yêu, ai nhìn cũng muốn chơi đùa và bống bế, hôm qua Chu Minh Quân nhìn thấy cũng nói thích và muốn bồng cô bé, nhưng Chu Thất Thất lại chê bai và trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận