Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 301: Công xã Hồng Kỳ (4)

Chương 301: Công xã Hồng Kỳ (4)
Mạc Như chỉ đành đổ cho lớp học xóa mù chữ, mặc kệ người ta có tin hay không, có lý do là được.
Liễu Tú Nga cười và nói: “Minh Dũ! Sỏa Ni! Sau này nếu hai đứa có đi chuyến nữa thì nhớ nói với chúng tôi đấy.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Thím yên tâm, chắc chắn rồi.”
Liễu Tú Nga nhận tiền, bà ta lấy hai đồng nhét vào tay Mạc Như: “Sỏa Ni! Tiền này cháu cầm đi, đi một chuyến vất vả rồi...”
Mạc Như vội đẩy trả lại, cười nói: “Thím! Chúng ta đã tính toán sổ sách rõ ràng rồi mà.”
Bà ta có nói gì thì cô cũng không chịu lấy, chuyến đi này Liễu Tú Nga có phiếu nên cô mua giúp, không có phiếu thì cô cũng thu chi phí thỏa đáng của phiếu, sản phẩm thủ công bán được cũng chiết hoa hồng.
Chỉ cần đi đến chợ đen một chuyến thì tiền bán được và đồ đạc mua về đều tuyệt đối vượt ngoài mong đợi của hai bên nên ai cũng vui mừng.
Thấy Liễu Tú Nga cứ đưa cho mình, Chu Minh Dũ nói: “Thím, cháu còn phải học làm thợ mộc từ chú đấy.”
Liễu Tú Nga cười, cũng không ép bọn họ lấy nữa, chỉ cười nói: “Cháu và Cát Cát là anh em, sau này phải trông cậy hai đứa giúp đỡ nhiều.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Chú của cháu tài giỏi lắm, sau này chúng ta cùng giúp đỡ nhau.”
Ai nấy đều cười vui vẻ, Chu Minh Dũ cùng Mạc Như chào tạm biệt, rồi đi đến nhà chú Ba.
Cả hai vừa đi khỏi, Liễu Tú Nga vui mừng đến hiên nhà gõ cửa: “Mau đi gọi mẹ mấy đứa ra đây, các mẹ cũng mở cuộc họp.”
Hai vợ chồng đến nhà Chu Thành Tín càng đỡ lo hơn, dì ba hiền như bụt, cũng không biết tính toán sổ sách, thường ngày cũng không phải là người thích công kích hay so đo, Mạc Như nói sao thì là vậy.
Bà ấy càng như vậy thì Mạc Như lại càng phải làm cho rõ ràng.
Ngoại trừ Lý Quế Vân nhờ mua giúp, Mạc Như lấy ra những thứ như khăn mặt, kim chỉ và muối. Dì ba cũng lựa một ít, bà ấy lấy hai chiếc khăn mặt, lấy thêm một cuộn chỉ và một bao diêm.
Mạc Như đều tính toán, bàn giao rõ ràng rồi chào tạm biệt.
Lý Quế Vân thấy một đống đồ trên giường đất, lại còn cầm hơn sáu đồng trong tay, bà ấy kinh ngạc không biết nói gì mới phải. Hơn một trăm quả trứng gà, trước đây chỉ có thể đổi ba đồng, hiện tại đổi được sáu đồng. Bà ấy và ông nhà làm ra những thứ không đáng tiền, vậy mà hai vợ chồng trẻ lại có thể mang đến thành phố đổi lấy những thứ khác.
Ngay cả khăn mặt trắng như tuyết cũng mua được.
Chuyện này... bà ấy cảm thấy nhất thời không biết phải làm sao. Cả đời này ngoại trừ việc bán heo và lương thực, bà ấy chưa bao giờ cầm trên tay nhiều tiền như thế.
Có phải là cần nuôi thêm mấy con gà nữa?
Khi Mạc Như và Chu Minh Dũ đến nhà bác cả thì thấy Chu Thành Nhân và Chu Thành Chí đều ở đó, ba ông cụ đang hút thuốc ở gian phòng phía đông.
Ai cũng không nói lời nào, chỉ cúi mặt phì phèo như ba cái ống khói, đây là đang thi xem ai có thể nhả khói ư?
Hồi đó vào buổi chiều hay tụ tập hút thuốc thi xem ai nhả khói tròn và nhiều hơn, nhưng sao giờ ngột ngạt thế.
Mạc Như: ...Các bác thật biết chơi đùa.
Ba bà Trương Thúy Hoa và Triệu Nguyệt Nga, Hà Quế Lan đang thì thầm ở gian phòng phía tây, thanh niên và bọn trẻ không có ai ở đó, chắc là đều bị đuổi ra ngoài rồi.
Trương Thúy Hoa xách giỏ tre đến, ngoại trừ những thứ các gia đình nhờ mua giúp thì còn có rất nhiều diêm, muối, khăn tay, kim chỉ…
Tiền cũng đã tính toán rõ ràng rồi, Vương Nguyệt Nga thì chẳng sao, còn Hà Quế Lan lại rất đỗi kinh ngạc.
Nói thật, ban đầu bà ấy đã làm công tác chuẩn bị muốn trợ giúp Chu Minh Dũ, ngẫm nghĩ ông nhà đội trưởng, còn Chu Thành Nhân là chỗ đựa nên bà ấy cũng không thể so đo quá nhiều.
Đâu có ngờ Hồng Lí Tử đi vào thành phố một chuyến thật sự đã tìm kiếm được phúc lợi cho cả gia đình, trứng gà bán sáu xu một quả, lại còn mua giúp vải, mua kim chỉ, muối, giấm, diêm, thậm chí cả khăn mặt cũng mua về.
Còn không cần dùng phiếu.
Hà Quế Lan vui đến nỗi không khép được miệng, liên tục nói được.
Hiện tại, nhìn thấy Chu Minh Dũ và Mạc Như đến, vui mừng nói: “Hai đứa trẻ này thật tốt, hiện tại thật sự có triển vọng rồi, giỏi giang lắm.”
Vương Nguyệt Nga nói: “Tôi đã nói trước là đứa trẻ này có triển vọng mà, vì từ nhỏ đã kháu khỉnh bụ bẩm rồi.”
Hà Quế Lan nói nhỏ: “Không mang thứ gì cho chú tư à?”
Trương Thúy Hoa lắc đầu, nói: “Lần đầu tiên không biết nông cạn, sợ là bán không được lại chịu lỗ, nếu bị phòng trị an bắt được thì chẳng phải đã hỏng rồi sao? Chắc là bọn trẻ sợ chuyện này nên không đi hỏi.”
Hà Quế Lan nói: “Là như thế à, chúng ta đừng nói những lời ngoại đạo, kiếm được lời thì vui, thua lỗ cũng không buồn bực.”
Vương Nguyệt Nga nói: “Quan trọng là nên kín miệng, không thể để đại nhĩ tặc biết được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận