Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 194: Gây họa (4)

Chương 194: Gây họa (4)
Những người khác cuối cùng đã hiểu, chả trách chị ta về muộn như thế, chả trách vừa về đến nhà đã múa may quay cuồng như con ma đi vào thôn. Nhưng nhà mẹ đẻ ở quê thành lập công xã nhân dân thì chị ta đắc ý gì chứ? Dáng vẻ gia đình bọn họ vinh quang đến mức muốn về nhà mẹ chồng để huênh hoang.
Trương Thúy Hoa coi thường điều đó.
Chu Minh Quang thấy chị ta cuối cùng cũng dừng lại câu chuyện, nói: “Hôm nay Lan Tử Nhi thấy hoảng sợ nên ngủ không ngon, em mau đi dỗ đi.”
Đứa bé bị siết cổ như thế rồi còn bị bỏ lại ở nhà mẹ chồng, chị ta về nhà hẳn là phải bị quất một trận roi nảy lửa, nhưng Trương Thúy Hoa không muốn đếm xỉa đến chị ta là đã đủ giữ thể diện rồi.
Trương Cấu lại không tiếp thu, chị ta tức giận bất bình trở về phòng chăm con, thấy con gái đang ngủ với khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, chị ta nước mắt đầm đìa tỏ vẻ không hài lòng.
“Hừ! Đúng là rời xa tôi một lát là không được, ngay cả đứa bé cũng không trông được.”
Sân vốn dĩ không cách âm, chị ta lại vì bực dọc và làm tăng thêm âm lượng, không còn đè nén như trước nữa, đương nhiên những lời nói này rõ ràng đã truyền đến tai nhiều người trong gian nhà chính.
Chưa kể đến bọn họ, Đinh Lan Anh ở chái đông cũng sốt ruột cho chị ta, mới về nhà mẹ đẻ một chuyến đã có bản lĩnh hơn rồi. Mỗi một lần Trương Cấu về nhà mẹ đẻ, về là xị mặt mấy ngày, kén cá chọn canh, oán trách chuyện này bất mãn chuyện kia, thực ra chính là vì mẹ chị ta xúi giục. Từ trong lời nói của Trương Cấu có thể nhận thấy mẹ chị ta gặp con gái là các kiểu trách móc, xúi giục. Đáng lẽ ra, nếu vợ chồng trẻ xích mích thì người già phải chịu trách nhiệm một nửa.
Trương Thúy Hoa nóng giận, trực tiếp mắng Chu Minh Quang: “Mày còn ở đây làm gì? Chui vào hốc mắt tao à? Coi thường gia đình này thì cút đi cho tao. Tao phải nói thẳng trước, gia đình này thiếu ai cũng vẫn sống như thường, đừng có nghĩ bản thân có bản lĩnh là không gì sánh bằng. Ai muốn cút thì cút, không có cái lý lẽ là lấy dây thừng buộc lại rồi van xin.”
Trương Thúy Hoa vừa nổi giận thì ông Chu lập tức tỏ thái độ, nói với Chu Minh Quang: “Được rồi! Đừng có ở đây chọc tức người khác nữa.”
Mặc dù Chu Minh Quang ấm ức, nhưng vợ gây họa thì anh ta phải chịu trách nhiệm gánh hết lửa giận, đây cũng là thông lệ. Tuy mẹ anh ta lợi hại nhưng cũng chưa từng mắng vợ trước mặt anh ta, đều là mắng anh để trút giận.
Chu Minh Quang vội trở về phòng, thấy Trương Cấu khóc hết nước mắt, trong miệng lẩm bẩm với bộ dạng tức giận bất bình.
Anh ta chỉ vào cổ của Lan Tử Nhi để chị ta xem: “Em xem chuyện tốt mà em làm, em không trông con cũng phải nói với cả nhà một tiếng chứ, không có ai trông coi, làm đứa trẻ bị siết cổ thành như vậy.”
Trương Cấu căm tức nói: “Sao lại là em siết cổ được? Ai biết được có phải cô ta cố ý ngáng chân siết cổ con mình thành thế này? Anh nói một kẻ ngốc sao có thể có lòng tốt như thế?”
Chu Minh Quang thấy chị ta còn trách Mạc Sỏa Ni: “Đừng có làm trò cười cho thiên hạ nữa, cũng may Út Năm và vợ nó về sớm, nếu không hôm nay em về thì đợi mà…” Tim anh ta co lại, cũng không nói ra điều gì.
Trương Cấu bĩu môi, lẩm bẩm: “Chỉ một đứa bé thì có thể làm gì.”
Nhưng chị ta nghe Trương Thúy Hoa nổi giận nên cuối cùng cũng không dám nói gì nhiều, cho dù chị ta muốn ra ở riêng và oán trách mẹ chồng thiên vị hai vợ chồng Út Năm cũng không dám nói ở trước mặt, càng không có dũng khí cấu xé ồn ào trong nhà. Có lẽ không đợi chị ta làm ầm ĩ, Trương Thúy Hoa vẫn có thể nói Chu Minh Quang trói chị ta trực tiếp gửi về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của chị ta không có anh em chống lưng, nếu bị trả về thì chỉ có một con đường chết, chị ta chỉ có thể dựa vào người đàn ông của mình.
Chị ta rất hài lòng với người đàn ông của mình, tuy không đẹp trai bằng Hồng Lí Tử nhưng cũng không xấu xí, sức lực cũng mạnh, lại còn thương yêu vợ. Dù sao còn tốt hơn so với chồng chị cả, chị cả đáng thương biết bao, chồng đã vô dụng còn đánh đập vợ.
Chị ta nhanh giận cũng nhanh quên, kéo Chu Minh Quang thì thầm.
Chu Minh Quang vẫn còn buồn bực, ngồi trên giường đất đan giày rơm không chịu trả lời.
Trương Cấu ngột ngạt đến phát rồ, nhân lúc đi đến nhà tranh rồi vòng đến chái đông tìm Đinh Lan Anh một cách bí ẩn: “Chị dâu hai! Hiện tại Đinh Gia Trang thế nào rồi?”
Đinh Lan Anh cứ tưởng mẹ chồng đang nổi nóng, Trương Cấu trốn trong phòng uất ức như trước đây, không ngờ chị ta vẫn có tâm trạng thoải mái đến tán gẫu. Chị ta cầm quạt hương bồ cũ nát trong tay quạt cho con: “Chẳng khác gì chúng ta, sao thế?”
Trương Cấu mặt mày hớn hở kể cho Đinh Lan Anh nghe, đại đội nhà ăn của bọn họ tốt thế nào, trong nhà có họ hàng đến thăm thì đều dẫn đến nhà ăn ăn thỏa thích, người qua đường đều đi ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận