Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 83: Thấy mà thèm (2)

Chương 83: Thấy mà thèm (2)
Chu Minh Quốc lớn tiếng nói: “Đại đội trưởng, mấy điểm công tác cho đám ruồi muỗi của gia đình Minh Dũ là từ nơi nào ra? Không phải từ đội của chúng ta đấy chứ, nếu đúng là từ trong đội chúng ta, không phải ông tự lấy điểm của mình ra để dỗ dành chúng tôi đấy chứ? Như vậy thật không thú vị chút nào. Mấy điểm công tác này hẳn là nên đến từ nơi khác.”
Trương Căn Phát mở miệng nói không ra lời.
Đâu ai ngờ tới hắn có thể bắt được nhiều như vậy chứ! Vốn đang suy nghĩ phải làm sao để đánh nát mặt Đội hai, làm cho bọn họ đều thành thật một chút, đừng có cả ngày chèn ép làm ảnh hưởng đến cái đại đội trưởng là ông ta.
Đường đường là một đại đội trưởng mà uy vọng ở trong thôn còn không bằng một tên đội trưởng đội sản xuất, một chút giá trị cũng không có!
Tuy rằng ông ta nói sẽ khấu trừ điểm công tác, nhưng cũng chỉ là hù dọa Đội hai mà thôi, nói thật thì ông ta cũng không dám khấu trừ, mà ông ta cũng không có cái bản lĩnh làm chủ được việc đó, dù sao thì các đội sản xuất đều tự chủ, tự chịu trách nhiệm việc sản lượng lời lỗ, điểm công tác của cán bộ đại đội bọn họ còn bị treo ở trong đội của người ta nữa là.
Ông ta nói khen thưởng điểm công tác cũng là vì khích lệ mấy người làm biếng của Đội ba Đội bốn, nói hoàn thành nhiệm vụ là để vả miệng Đội một cùng Đội hai.
Hiện tại thì hay rồi, còn bị Chu Minh Dũ thắng ngược lại một nước cờ, người câm ngậm bồ hòn chịu khổ mà nói không nên lời.
Chu Minh Dũ thấy nửa ngày trời mà ông ta cũng không thả nổi một cái rắm, anh cười cười, "Không phải đại đội trưởng muốn chơi xấu đấy chứ.”
Trương Căn Phát rất không biết xấu hổ, nháy mắt ra hiệu cho con trai ông ta, Trương Kim Hoán lập tức nói: “Chu Minh Dũ mày có ý gì, vì sao lại không biết lớn nhỏ như vậy, ba của tao chẳng những là đại đội trưởng mà còn có vai vế lớn hơn mày đấy.”
Chu Minh Dũ đưa mặt dày ra tỏ vẻ mình là người có tình có lý, anh cười nói: "Theo tôi thấy trong chốc lát đại đội trưởng cũng đếm không xong, bảo ông ấy thức trắng đêm để đếm cũng thật không có tình người, trước tiên tôi cứ xách trở về, chờ khi nào đại đội trưởng muốn đếm thì tôi lại xách đến đây. Gia đình của chúng ta vô cùng ủng hộ Đảng cũng chủ tịch Mao, bất luận là chuyện gì cũng đều sẽ không để bị lạc hậu, sau này khẳng định sẽ bắt còn nhiều hơn nữa. Nhiệm vụ của Đội hai chúng tôi đều ở chỗ này, khi nào đại đội trưởng muốn kiểm nghiệm thành quả chiến đấu thì cứ tùy thời mở cuộc họp, tôi lập tức xách lại đây cho đại đội trưởng đếm nhé.”
Chủ tịch Mao kêu gọi diệt trừ bốn hại là vì chống lại cuộc chiến chống vi khuẩn xâm lấn của tư bản chủ nghĩa, là vì để nói về việc giữ vệ sinh, cũng không phải là để ông tranh công, càng không phải để một tên hề cái gì cũng không am hiểu như ông mang theo dân chúng toàn thôn nhảy nhót lung tung.
Đương nhiên anh phải xách trở về, nếu không xách trở về có khi sẽ bị Trương Căn Phát tiêu hủy chứng cứ thì sao?
Dù sao thì ông lại tiếp tục ngại ở không nhàn rỗi không có việc gì làm muốn mở cuộc họp thì tôi sẽ xách đến đây cho ông đếm! Gần đây bắt đầu chạy nước rút, ông không cần phải gọi mấy người vội vàng bận rộn trồng trọt như chúng tôi đến đây đâu.
Đám người Trương Căn Phát hoàn toàn nói không nên lời, nếu thật muốn bọn họ đếm thì bọn họ cũng không dám đếm, không chỉ là không thể đếm kỹ càng mệt chết người, mà số lượng lại còn quá nhiều biết phải làm sao bây giờ! Điểm công tác của toàn thôn đều phải đưa hết cho hắn sao? Cho nên, đành phải trơ mắt nhìn Chu Minh Dũ mang cái lu sành kia đi.
Chu Minh Dũ đi đến nơi hai người đã hẹn trước để hội họp với Mạc Như, hai người cười cười nổi nói, cùng nhau đi về nhà.
Thấy anh đi rồi, Trương Căn Phát mới hồi phục lại tinh thần, “Mau đi ngăn hắn, bảo hắn để thành quả chiến đấu lại.”
Trương Kim Hoán lập tức hiểu rõ ý đồ của ba hắn, nhiều ruồi muỗi như vậy, nếu đưa thứ này lên trấn trên để khoe với bộ tư lệnh huyện ủy về thành quả bọn họ diệt trừ bốn hại thì sẽ mát mặt nhường nào, đại đội trang trại nhà họ Chu bọn họ sẽ lập tức trở thành đại đội tiên tiến toàn huyện, diệt trừ bốn hại gương mẫu!
Đây là quang vinh lớn lao, đến lúc đó ba hắn có thể được đề bạt đến trấn trên làm cán bộ, vậy là hắn đã có thể tiếp nhận cái chức đại đội trưởng này!
Trương Kim Hoán vội vàng đuổi theo, “Minh Dũ, người anh em, Minh Dũ, khoang hãy đi.”
Đám người đã rời đi gần hết, Triệu Hỉ Đông còn ở nơi đó kêu kên, "Chim sẻ của tôi đâu, chim sẻ của tôi đâu rồi! Không thấy chim sẻ của tôi đâu hết cả.”
Có người cười ha ha, châm chọc hắn: “Triệu Hỉ Đông, không phải chim của mấy mọc giữa hai chân sao, vì sao lại để mất?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận