Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 676: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (4)

Chương 676: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (4)
Chương 676: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (4)
Hai người đàn ông còn lại lập tức kích động: “Đánh người rồi, chắc chắc là phần từ xấu, bắt lại hành hạ, để anh ta biết lợi hại, đến Mạc Gia Câu chúng ta còn dám ngang ngược.”
Những người này đều là dân binh của Mạc Gia Câu, tất nhiên không phải là kiểu dân binh nghiêm túc trước đây, hơn một nửa là những kẻ lười biếng rãnh rỗi, tên du côn hoặc là hậu bối, nương nhờ bí thư đại đội kiếm được công việc dân binh bằng cách nịnh bợ.
Bọn họ không cần làm việc, chỉ cần trông chừng hoa màu, trông giữ dân công, trợ uy cho các cán bộ, tiện thể làm tay chân.
Chu Minh Dũ không ngờ mới có một năm mà Mạc Gia Câu đã có đức hạnh như thế rồi, chẳng mấy chốc anh đã đẩy ba người xuống đất, nghiêm nghị nói: “Các người cũng chưa hỏi gì đã động tay rồi, cẩn thận tôi đến công xã báo với bí thư đại đội các người.”
Nếu một thôn có tác phong không nghiêm túc, hơn một nửa là do cán bộ cơ sở không đứng đắn rồi, từ bí thư đại đội đến đại đội trưởng đều có trách nhiệm.
“Anh… Anh là ai?” Ba người nằm dưới đất, còn định gọi càng nhiều người đến.
Ngoại trừ mấy người bọn họ là dân binh, những người khác đều là dân công làm việc dưới ương, ai cũng yếu ớt đi không vững thì ai sẽ giúp bọn họ đánh nhau?
Lúc này, một người thanh niên từ dưới mương đi lên, sải bước đến chỗ bọn họ.
Anh ta có vẻ khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, dáng người cao gầy, kiểu tóc đầu đinh, bộ dạng rất đẹp trai, nhưng khóe mắt xếch lên, môi mỏng làm anh ta có khí chất u ám, nhất là đôi mắt hung ác nham hiểm, cho dù trong ánh nắng mùa đông cũng khiến người ta thấy không thoải mái.
Chu Minh Dũ cảm thấy quen nhưng không nhớ đã gặp lúc nào.
Người thanh niên kia lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Tìm Mạc Mạc Thụ Kiệt có chuyện gì? Chắc không phải là phần tử xấu phái phản động địa chủ phú nông chứ?”
Chu Minh Dũ nói: “Tất nhiên là không phải, tôi là chồng của cô ấy.”
Vừa nói là chồng, người thanh niên kia nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về Mạc Như đứng cách đó không xa.
Mạc Như thấy vậy đi đến, nói với người thanh niên kia: “Tôi là Mạc Sỏa Ni, hôm nay về nhà mẹ đẻ, sao các người chưa hỏi gì đã đánh người rồi?”
Người thanh niên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cô là Sỏa Ni, cô nói tôi là ai?”
Mạc Như nói: “Trước đây tôi ngu ngốc, sao biết anh là ai được, không quen.”
Người thanh niên: “Hiện tại cô không còn ngốc nữa à?”
Chu Minh Dũ: “Vợ tôi rất khỏe, anh không nhìn ra à?”
Người thanh niên nhìn Chu Minh Dũ: “Ồ! Anh là kẻ lỗ mãng háo sắc của thôn Chu Gia à.”
Chu Minh Dũ: ...Anh mới là kẻ lỗ mãng háo sắc.
“Đội trưởng Long, mau bắt anh ta lại, anh ta có hai cái bàn chải, dám đến đại đội chúng ta gây chuyện, chán sống rồi.” Ba người kia đứng dậy chen lấn chạy đến chỉ trích Chu Minh Dũ.
Mạc Ưng Long nói: “Anh ta là chồng của Sỏa Ni ngốc nghếch, về nhà mẹ đẻ.”
“Gì cơ?” Đám người kia quay đầu nhìn Mạc Như, lúc này mới phát hiện người phụ nữ đang cầm trong tay một chiếc áo bông to, mặc trên người căng tròn, trên đầu quấn miếng vải đen là một cô vợ xinh đẹp.
“Sỏa Ni ngốc nghếch ư?” Nghe bọn họ trò chuyện, cách đó không xa có một người chạy nhanh đến, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trừng Mạc Như, cười nói hì hì: “Sỏa Ni! Cô xem tôi là ai?”
Mạc Như nhìn anh ta, dáng người không thấp, làn da đen, đôi mắt trắng đen rõ ràng và rất sáng, hàm răng trắng bóc, cười lên còn có hai lúm đồng tiền.
Đây là khuôn mặt rất hài hòa, người bình thường cũng thấy rất thân thiết, nhưng Mạc Như ghét bọn họ chưa hỏi phải trái đúng sai đã động tay với Chu Minh Dũ nên tất nhiên cô không có thiện cảm.
Cô lạnh lùng nói: “Có phải anh bị ngu ngốc rồi không, gọi tôi là Sỏa Ni ngốc còn hỏi tôi có quen hay không.”
Anh ta không so đo tính toán, ngược lại còn cười nhã nhặn: “Sỏa Ni! Tôi là Công Bình đây, Thôi Công Bình, sao cô không quen biết tôi rồi, cô biết tôi đấy.”
Chu Minh Dũ nhìn thấy đôi mắt anh ta nhìn Mạc Như phát sáng, trong lòng anh khó chịu: “Anh có thôi đi chưa.”
Mạc Như lập tức đứng cạnh Chu Minh Dũ.
Anh ta sốt ruột: “Sỏa Ni! Là tôi đây, Ỷ Tử Nhi đây.”
Ỷ Tử Nhi ư?
Trong đầu Mạc Như lập tức lóe lên một vài mảnh ghép: Cô và một đứa bé cùng đào rau, một đứa bé lớn chạy ra mắng bọn họ là phần tử xấu, mắng ba của bọn họ là bè phái phản động, nên bị treo cổ chết. Sau đó, đứa bé nhỏ đánh nhau với hắn, đứa bé lớn đè đứa bé nhỏ xuống đất cho mấy bạt tai thật mạnh. Cô đến can ngăn, đứa bé nhỏ cắn đứa bé lớn, đứa bé lớn cầm đá ném mạnh vào đứa bé nhỏ, vì cứu đứa bé nhỏ mà cô bị chọi vào đầu.
Mọi chuyện sau đó cũng dừng lại, nhưng cái tên Ỷ Tử Nhi này bỗng chốc hiện ra.
Hóa ra là anh đã đánh tôi thành ngu ngốc.
Hiện tại, Mạc Như đã không còn quan tâm đến chuyện có xuyên không hay không, cô cảm thấy mình chính là nguyên chủ, tên khốn này chính là tên cầm đầu dùng đá ném cô ngu ngơ mấy chục năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận