Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 855: Thôi nôi và tỏ tình (5)

Chương 855: Thôi nôi và tỏ tình (5)
Chương 855: Thôi nôi và tỏ tình (5)
Tất nhiên, thấy ai đẹp trai thì cô bé sẽ chủ động cho người ta bồng, chẳng hạn như cậu mình, cậu cả là đẹp trai nhất.
Chu Minh Dũ bồng cô bé: “Cậu đang ăn cơm rồi.”
Ăn cơm xong, còn phải nghỉ trưa, ông Chu pha lá trà cho thông gia uống.
Mạc Ưng Đường: “Bác cả cứ nghỉ đi, một lát nữa là cháu phải về rồi, chiều cháu còn phải đi làm.”
Thực ra lá trà đó là Mạc Như có được từ năm ngoái, Mạc Như bảo bọn họ uống hằng ngày, nếu để lâu thì không thể uống được, ông Chu đâu có nỡ dùng. Chia cho Chu Thành Chí một nửa, hiện tại trong nhà còn một nửa.
Mạc Như hỏi tình hình gia đình thế nào.
Mạc Ưng Đường không nói nhiều, nhưng hỏi câu gì cũng có thể trả lời dăm ba câu những điều cô muốn biết.
Mạc Gia Câu bọn họ vẫn rất tốt, không có hạn hán, thậm chí Thôi Phát Trung còn bán nước cho các đại đội gần đó.
Mạc Thụ Kiệt, ba của bọn họ hiện tại rất bận, phải đi loanh quanh đại đội chữa bệnh cho gia súc, huấn luyện gia súc, thu hoạch vụ thu, rất bận rộn. Nhưng phúc lợi không tệ, ngoài trợ cấp của công xã ra, các đại đội lần nào cũng cho ít thức ăn, dạo trước còn cho một muôi bột mì, một túi gạo kê, một xấp vải vụn. Mẹ bọn họ cũng làm một chiếc áo bông cho Chu Thất Thất, hấp mấy cái bánh ngô bột mì.
Ngoài ra, ông ngoại còn cho Chu Thất Thất năm xu tiền mừng tuổi.
Bởi vì là cho tiền mừng Chu Thất Thất tròn một tuổi, món quá này thường sẽ không nhường, Trương Thúy Hoa bảo tự Mạc Như cất lấy.
Trương Thúy Hoa cho lại mười quả trứng, bởi vì Mạc Ưng Đường còn phải quay về đi làm nên Trương Thúy Hoa cũng không giữ cậu ta ở lại, bà bảo Mạc Như dẫn cậu ta đến gian phòng phía bắc đào ít rau mang về cho nhà mẹ đẻ thêm thức ăn.
Mạc Ưng Đường nhìn hàng rào xanh ngắt hoa lá đỏ cành xanh, còn có hoa hướng dương màu vàng óng chói mắt ở bờ rìa hàng rào, trong sân đầy những luống rau tươi tốt, cây ăn quả sai trái, hành lang lát đá cuội và sỏi, tuy cũng là những ngôi nhà tranh nhưng đầy ắp hơi lửa ấm áp.
Cậu ta lâu thiệt lâu không nói lời nào, chị và anh rể thật là tài giỏi.
Mạc Ưng Tập hỏi: “Anh, nhà ăn còn làm khó ba mẹ chúng ta không?”
Mạc Ưng Đường: “Thôi Công Hội cuốn xéo rồi, người khác đều không dám.”
Mạc Ưng Tập cười hì hì, nói: “Cái lúc mà chị ‘bụp’ ấy, thật là đã, ha ha.”
Mạc Như: “Này, em đừng có bôi nhọ chị, chị rất là dịu dàng và hiền thục, đâu có hung dữ như thế, anh Út Năm nhỉ?”
Chu Minh Dũ cười ha ha, anh xách giỏ giúp làm thức ăn.
Chất đầy các loại rau vào giỏ, Mạc Như mang ra hai mười quả trứng muối, đều là cô tự làm, rồi nhét thêm một túi muối nhỏ.
Mạc Ưng Đường: “Chị, anh rể, em không xách được nhiều thế đâu.”
Mạc Như nói: “Hết rồi, chỉ có chừng đó thôi.”
Mạc Ưng Đường uống một bát nước rồi chào tạm biệt ra về, có vài người tiễn cậu ta đến giao lộ.
Mạc Ưng Đường nhìn em trai, Mạc Ưng Tập lập tức nói: “Em sẽ nghe lời chị, sẽ học thật chăm, tuyệt đối không lười biếng.”
Mạc Ưng Đường không quan tâm đến cậu bé và bảo bọn họ dừng bước.
Chu Thất Thất cười tít mắt: “Chó chó… bồng bồng.”
Chu Minh Dũ: Chẳng lẽ ba không đẹp trai sao?
Mạc Ưng Đường đong đưa bàn tay nhỏ bé của Chu Thất Thất, do dự một lúc rồi nói với Mạc Như: “Chị, vài hôm nữa ở huyện cử người xuống tuyển người đi nghĩa vụ, em muốn đi thử.”
Vốn dĩ cậu ta không định nói, nhưng lại cảm thấy nên nói cho chị gái biết.
Mạc Như nhìn cậu ta: “Em cả, em mới hơn mười lăm tuổi, không đủ tuổi đâu.”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Ít nhất cũng phải mười sáu tuổi mới được.”
Mạc Ưng Đường: “Anh rể, anh xem có có giống với người mười sáu tuổi hay không?”
Mạc Ưng Tập: “Anh, anh hai biết chiêu binh phải có hộ khẩu, anh định lừa ai?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Người ta có thu hay không, em đi thử cũng không phạm pháp, hai năm nữa rồi đi thì càng chắc chắn hơn.”
Mạc Như có ý không cho cậu ta đi nhưng lại không nói gì, cô biết tâm tư của Mạc Ưng Đường, mặc dù em trai cả không thích nói chuyện như em hai, nhưng cậu ta và em hai đơn thuần không so đo, cậu ta chất chứa mọi chuyện trong lòng.
Lúc này, hoàn cảnh trong nước và quốc tế không được yên ổn, làm lính là phải đi đánh trận, không được thoải mái như mấy năm sau đó, nhưng cô không mở miệng ra khuyên nhủ được.
Em trai cả đã coi mình là người đàn ông có thể làm chủ lo liệu việc nhà, cậu ta có ước mơ và mục tiêu của đời mình.
Cô gật đầu: “Được, em đi thử đi.”
Mạc Ưng Đường xách giỏ đi được một lúc, chợt dừng bước quay đầu.
Lúc này, thời tiết trong xanh, không khí trong lành, tầm nhìn rất tốt, nhìn ra xa không có vật cản. Khi nhìn thấy chị gái và những người khác vẫn dõi theo mình, cậu ta không khỏi ấm áp và vẫy tay chào bọn họ.
Nhìn thấy ông cậu đẹp trai của mình đi thật xa không quay đầu, cô bé không vui, chu miệng, ôm lấy cánh tay, hừm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận