Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 135: Đấu trí (3)

Chương 135: Đấu trí (3)
Chu Thành Nhân nhờ người tháo cánh cửa ra để khiêng đội trưởng về.
Ngay sau đó, Chu Minh Dũ biết tin nên đã cùng vài người anh vác cánh cửa lon ton chạy đến.
Chu Thành Chí nhắm mắt cúi gằm mặt xuống với bộ dạng không dám nhúc nhích: “Ái chà! Thôi xong rồi! Cái xương già này vô dụng rồi.”
Mạc Như thực sự không nhịn được cười, cô vội dùng sức véo má của mình, đau đến nỗi “Á!” lên một tiếng.
Chu Thành Nhân và Chu Minh Dũ đặt đội trưởng lên cánh cửa rồi kêu Chu Minh Duy và Minh Quốc nhanh chóng đưa đội trưởng về nhà: “Chậm thôi! Đừng để xóc động đến xương.” Ông ta lại nói với Chu Minh Quang: “Mai đến Khâu Gia Trang mới ông Khâu đến.”
Diễn kịch phải diễn cho trọn, không thể thiếu cái gì.
Sau khi mọi người đi khỏi, Chu Minh Dũ đến tìm Mạc Như, nhưng thấy mặt cô xanh một mảng, anh lập tức nâng cằm lên nhìn kỹ hơn: “Mặt làm sao thế? Ai đánh vậy?” Anh suy nghĩ trong vô thức có phải lại có người ức hiếp kẻ ngốc rồi, một ngọn lửa giận chợt bùng lên.
Mạc Như vội an ủi anh: “Không có ai đánh cả, tự em làm đó. Em sợ mình cười ra tiếng nên véo một cái, bầm tím rồi sao?”
Chu Minh Dũ: ... Chắc không phải là cô vợ ngốc thật đấy chứ.
Mạc Như kể lại chuyện cho Chu Minh Dũ nghe, anh cố nhịn cười và xoa đầu cô, giễu cợt: “Mạc quân sư đưa ra cách hay lắm.”
Mạc Như đắc ý cười: “Năm đó để trốn những tiết học khái luận Mao Trạch Đông và lí luận Đặng Tiểu Bình, bọn em cũng đã rất động não.”
Chu Minh Dũ: “Lúc đó trốn học cùng Nhạc Tú Phong hẳn là rất vui nhỉ.”
Mạc Như ngước nhìn trời, Nhạc Tú Phong là ai?
Cô kéo lấy cánh tay của Chu Minh Dũ và nịnh nọt: “Anh Út Năm! Em bắt được nhiều sâu bọ lắm, chúng ta về thôi.”
Chu Minh Dũ khoác vai cô rồi hai người cùng nhau đi về.
Những đội viên khác nhanh thì có thể đi và về trong một buổi sáng, chậm thì chỉ có thể đi đến phía đối diện hai đầu bờ ruộng, bọn họ bắt được rất nhiều sâu bọ có hại ẩn nấp trên cây bông, cô có thể một lần bắt được hết, hiệu quả hơn thuốc trừ sâu nhiều.
Chỉ cần cô bắt được sâu bọ ở cây bông nào thì ít nhất sống qua được ba ngày.
Trở về chỗ lều trại thì Chu Bồi Cơ không còn ở đó nữa, xung quanh cũng không có ai, cô vội chạy đến giúp Chu Minh Dũ đặt những hòn đá vào trong rãnh của móng nhà.
Đặt vào trước rồi sau đó làm theo yêu cầu của Chu Minh Dũ, lấp đầy đá vụn vào khe hở.
Lúc này, trong thôn không ai mua được xi măng để làm nhà, gạch ngói cũng rất ít, toàn là dùng bùn vàng để trát tường, dùng gạch vuông để xây tường. Bọn họ cũng chỉ có thể xử lý được tạm thời như vậy thôi. Theo ý kiến của Chu Minh Dũ thì xây móng tốt thì mới dựng nhà tốt, cho dù là tường đất vàng cũng không dễ sụp.
Lúc nghỉ ngơi, Chu Minh Dũ nói: “Bác hai lại đang liên lạc với một số thôn bên ngoài để đổi gỗ cho chúng ta.”
Cho dù là xây nhà hay làm vật dụng, gỗ vừa chặt còn tươi tốt và ẩm ướt nên không thể trực tiếp dùng được vì nó sẽ bị biến dạng, thường thì phải phơi trong bóng râm ít nhất là trên nửa năm. Anh nghĩ cách lấy gỗ tươi đổi lấy gỗ trên nửa năm của người khác, những người không dùng ngay đều vui vẻ giúp. Cùng một loại cây có độ dày và kích thước như nhau, không có sâu mọt là được.
Những người đó một vài năm nữa cũng cần dùng, đến lúc đó gỗ cũng được hong gió khô rồi.
Bọn họ đã đổi hết những thứ có thể đổi được ở trong thôn, hiện tại liên hệ với thôn ngoài và đổi thêm một đợt nữa là đủ dùng.
Hai người đã xây xong phần móng, bước tiếp theo là chuẩn bị cột nhà và chân cột, đầu tiên sẽ dựng khung nhà chính ba gian rồi dựng tường và lợp mái.
Chu Bồi Cơ vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy bọn họ bàn bạc, hắn chạy đến hỏi: “Các người có biết xây nhà không đấy?”
Nhà nào xây nhà mà chẳng xây móng, rồi sau đó nhanh chóng dựng tường, đợi vách tường dựng xong rồi đặt dầm, dựng xà gồ, lợp mái tôn?
Người dân địa phương không cần cột để xây nhà, càng không dựa vào cột để xây nhà lên. Mặc dù Chu Bồi Cơ và ông nội cũng coi như mở mang kiến thức nhưng vẫn không hiểu lắm.
Hơn nữa, đất lạnh như vậy, toàn bộ dùng cột gỗ để phân cách không gian cơ bản là không thực tế! Đúng là ngốc! Lạnh chết mấy người!
“Trừ khi mày dựng cột nhà vào trong tường.” Hắn nói.
Chu Minh Dũ nói: “Vốn dĩ tao cũng nghĩ như vậy.” Vừa có thể sử dụng toàn bộ gỗ, hơn nữa còn gia cố hơn, trát tường có vữa nhà cũng không sụp: “Tao thấy có mười mấy cây gỗ rất cao làm cột nhà là đủ rồi, đến lúc đó có thể trực tiếp xây gác lửng ở bên trên.”
“Gác lửng ư?” Chu Bồi Cơ ngạc nhiên: “Mày muốn xây gác lửng ư?”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Không được sao?”
“Tại sao?” Cũng không thấy nhà nào xây gác lửng cả, chi bằng đào một cái hầm.
“Vợ tao thích vậy.”
Chu Bồi Cơ: …
Bạn cần đăng nhập để bình luận