Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 101: Trộm lương thực (3)

Chương 101: Trộm lương thực (3)
Cô nghĩ cô thật sự rất yêu anh, thật ra lúc trước nói ly hôn cô cũng có một loại cảm giác tan nát cõi lòng.
Cũng may, anh không đồng ý.
Thời điểm Chu Minh Dũ dừng lại lau mồ hôi, thoáng đưa mắt sang nhìn cô, cười nói: “Hiện tại anh đẹp trai đến như vậy sao? Em đều xem đến ngây người ra rồi.”
Mạc Như: "Làm gì có, em thấy bên kia có con ngỗng ngốc cho nên liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái.” Bộ dáng hiện tại của anh trông không khác kiếp trước là bao, nhưng mà lúc cô quen biết anh thì anh đã hơn hai mươi tuổi, chưa thấy qua hắn bộ dáng của anh lúc mười bảy tuổi, nói như vậy khi đó anh cũng là tươi trẻ rạng ngời như thế này đi, không hề lão luyện thành thục như sau này.
Chu Minh Dũ kéo tay cô lên lau một phen mồ hồi trên mặt mình, sau đó hôn một cái vào lòng bàn tay cô, bảo cô ngồi lên một gốc cây để nghỉ ngơi, còn anh thì tiếp tục tỉa nhánh cây.
Mạc Như ngồi ở nơi đó, đem chuyện chính mình quan sát được nói cho anh nghe.
Vẻ mặt Chu Minh Dũ tán thưởng, "Mấy người đó có vẻ cũng rất lanh lợi, cho dù thiên tai đại họa ập đến cũng có thể sống sót.”
Mạc Như hiếu kỳ nói: “Ai lại có khả năng đến như vậy? Chỉ hai ngày mà lại làm được nhiều chuyện như vậy.” Ước chừng là buổi tối đi trộm, như vậy là Đội ba Đội bốn có cao thủ ẩn mình, tốc độ này không hề chậm hơn so với gia đình của cô.
Chu Minh Dũ thấp giọng nói: "Ước chừng là gia đình nhà trước mặt kia.”
Trong thôn, nếu muốn nói đến tay nghề tinh xảo, nhiều lòng dạ, ngoại trừ toàn bộ gia đình Chu Bồi Cơ kia ra thì không còn ai khác.
Mạc Như dựng ngón tay cái, “Thật sự làm rất tốt!” Đúng là mù rồi mới ở chung với mấy dạng người không biết cầu tiến của Đội bốn này, ước chừng bọn họ cũng không muốn phí công để nuôi một đám người làm biếng.
Lúc này, Chu Thành Chí cùng ông Chu cũng từ phía sau đi đến, hai người bọn họ cũng đi xem một mảnh lúa mì kia, tóm lại cũng đều là mấy ông nông dân, không thể nhìn lương thực bị lãng phí, muốn đi nhìn xem có thể cứu giúp hay không. Bọn họ cũng phát hiện chuyện lúa mì bị trộm mất, tuy rằng cảm thấy chuyện đào góc tường là không đúng, nhưng họ lại cho rằng nếu những cây lúa mì kia không bị trộm đi thì cũng đều sẽ bị thối rữa hết.
Dựa vào kinh nghiệm của bọn họ đương nhiên cũng có thể đoán được là nhà ai làm, chỉ là bọn họ cũng sẽ không đi lắm miệng.
Hai người lại đây, nhìn thấy mấy thanh gỗ, tảng đá Chu Minh Dũ đã chuẩn bị sẵn, Chu Thành Chí kinh ngạc nói: "Đứa nhỏ Minh Dũ này rất có khả năng nha, nhặt từ khi nào mà được nhiều đá như vậy?”
Hiện tại dư dả để xây một cái nhà xí.
Thật ra hơn phân nửa là do Mạc Như nhặt, mỗi ngày cô đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy tảng đá liền nhặt về, đôi ở chỗ này cũng được một đống lớn. Hiện tại nhà họ Chu đã nói rõ, vật liệu xây nhà sẽ đặt ở nơi này, người khác đương nhiên không thể lại đến đây lấy, đá cũng sẽ không thể lấy mang đi xây chuồng heo được.
Chu Minh Dũ cười nói: “Đội trưởng, ba, những thứ này là đào từ dưới đất lên.” Anh chỉ chỉ vào chỗ nền, đương nhiên là không nhiều được như vậy, nhưng mà có thể giấu được tai mắt của người khác.
Hai ông liền bày vẽ thêm một chút, bảo anh chỉ cần lo chuẩn bị vật liệu, đến nỗi làm như thế nào thì cứ chờ gieo hạt mùa hè xong Chu Thành Chí sẽ dẫn người đến làm với anh.
Chu Minh Dũ lại thấy sắc mặt ba anh không được tốt lắm, liền hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy?”
Ông Chu chắp tay sau lưng, ngậm tẩu thuốc qua một bên , “Cũng không có gì, nếu con thấy nơi này không tồi thì cứ xây nhà ở đây.”
Chu Minh Dũ lại nghe được trong lời nói của ông có chút cảm xúc, liền nhìn về phía Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí nói: “Còn không phải do cái tên tai to mặt lớn kia làm trò hay sao, trước đó bác định đi lên trấn trên xin đất nền nhà cho con, kết quả đúng lúc hắn cũng đi lên trấn trên họp báo công tác cho nên đã ngăn cản.”
Trương Căn Phát có quan hệ không tồi cùng với mấy tên cán bộ trấn trên, dù sao thì ông ta cũng dựa vào việc vận động mọi người, lại biết đánh về mặt tâm tư, ra tay hào phóng, thời điểm cải cách ruộng đất lại thể hiện nổi bật, cho nên tuy rằng ông ta không biết được bao nhiêu chữ nhưng vẫn rất được coi trọng.
Nếu không phải ông ta biết chữ không nhiều lắm, ước chừng đã sớm có thể làm bí thư cho đại đội. Nhưng mà khi đó ông ta lợi dụng sơ hở tham gia vào Đảng, hiện tại còn uy phong hơn so với bí thư đại đội, bí thư trong thôn là một ông già, căn bản mặc kệ mọi chuyện, đều là do Trương Căn Phát đứng ra nhảy nhót.
Chu Minh Dũ cười lạnh, nói: “Nói như vậy là may mắn khi mấy người Trương Kim Nhạc thiêu rụi mảnh ruộng thí nghiệm kia.” Nếu không, còn không biết ông ta sẽ lại làm ra cái gì chuyện xấu gì, đến lúc đó nhận được niềm vui từ huyện ủy, nhưng như vậy thì càng khó lường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận