Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 220: Êm dịu (1)

Chương 220: Êm dịu (1)
Lúc này, mặt trăng lên cao chiếu xuống ánh sáng chói chang, xung quanh đều là mùi của nước sông, cỏ xanh và gỗ, bên tai là tiếng ríu rít của côn trùng, tất cả hòa quyện với nhau thành một nhịp điệu kỳ diệu và hài hòa, khiến cho tâm trạng con người yên bình bất chợt đắm chìm trong sân thôn làng yên tĩnh không muốn tỉnh dậy.
“Mạc Như! Em còn nhớ nhà không?”
Mạc Như thỏ thẻ nói: “Anh ở nơi đâu thì nơi đó là nhà của em.”
Anh nói đúng, nếu ông trời đã để hai người xuyên qua không gian và thời gian nên đương nhiên thời gian và không gian ban đầu cũng có sự sắp xếp trong lờ mờ để bảo tồn năng lượng.
Bọn họ đã không về được nữa thì cũng không cần nghĩ đến những điều vô nghĩa, ba mẹ của cô, ba mẹ của anh cũng chắc chắn đã có sự sắp xếp cả rồi.
Con người phải học cách mạnh mẽ, cần phải hướng về phía trước, buông bỏ quá khứ không có nghĩa là phản bội, mà là vì một ngày mai tươi đẹp hơn.
...
Lên trên giường đất, Chu Minh Dũ cùng đứa con nhỏ bé trong bụng trao đổi ám hiệu không biết mệt, cái gì mà “Cục cưng bé bỏng à, chúng ta ở nhà mới rồi, con biết chứ. Ba của con giỏi lắm đấy.”
Bụng lập tức phình ra một cái túi nhỏ trông như... ngón tay.
Chu Minh Dũ: “Vợ, em nói có phải là con chúng ta có thể nghe hiểu lời anh nói không.”
Mạc Như mím môi cười: “Anh đừng có chỉ theo ý mình nữa, có lẽ là nó thích nghe giọng nói trầm của anh nhưng hoàn toàn không biết anh đang nói gì.”
Dây thanh quản của Chu Minh Dũ đã thay đổi, hiện tại thấp và có từ tính, nghe có vẻ rất thoải mái, có lẽ đứa bé thích nghe giọng nói ở tần số này.
Chu Minh Dũ cười nói: “Anh mặc kệ, chỉ cần nó thích nghe là được.”
“Cục cưng bé bỏng ơi, ba mẹ trồng rất nhiều cây ăn quả, còn có cây nho… đợi khi con mọc răng là có thể ăn được rồi.”
“Con nói xem con hạnh phúc biết bao nhiêu, hiện tại sinh ra không cần phải đến lớp học bổ túc này hay lớp học sở thích kia, con có thể chơi cho đã trên cánh đồng...”
“Cục cưng à, con không biết đâu, mẹ con giỏi lắm đấy, là anh hùng bảo vệ ruộng bông của thôn chúng ta, lại còn biết làm ảo thuật nữa, ‘vù’ biến mất rồi…”
...
Anh nói dông dài như một bài hát thôi miên, Mạc Như như được trút bỏ tâm sự cả người nhẹ nhõm, cô đánh một giấc thật ngon trong tiếng nói của anh.
Cô mơ một giấc mơ, mơ thấy cô và Minh Dũ vẫn còn ở trong thời gian và không gian ban đầu, cô được cứu ngay sau vụ tai nạn xe, nhưng cả hai đều bị mất trí nhớ ở các mức độ khác nhau...
...
“Ò ó o!” Không biết là con gà trống to nhà ai chạy đến trước nhà cô gáy mà lại không gáy ở nhà mình.
Mạc Như mở mắt, nhìn thấy tấm phên mới toanh, không có tro đen ám khói, không có giọng kêu cục tác của con gà mái, tất cả tĩnh mịch đến mức có chút không chân thật.
Chu Minh Dũ tỉnh giấc rồi, anh xoay người chống tay lên đầu nhìn cô và cười: “Chào buổi sáng, bà Chu.”
Mạc Như cười khì khì: “Đừng có giỡn, mặt trời ló dạng rồi phải không?” Dậy trễ rồi.
Chu Minh Dũ cúi xuống hôn cô, đợi con gà trống kêu lên tiếng nữa thì buông cô ra: “Có cần ngủ thêm chút nữa không?”
Mạc Như đỏ mặt: “Không cần đâu, lát nữa có người đi qua đi lại, em lại ngại.”
Không có bức tường thì không có sự riêng tư, phải mau chóng cắm hàng rào thôi.
Bước xuống đất đi tắm rửa, đóng cửa rồi đi vào nhà, Mạc Như nói với anh hôm nay tan làm thì cắm hàng rào, cắm rễ xong mấy tháng nữa sang mùa đông cũng có thể an toàn qua mùa đông.
Chu Minh Dũ đều ghi nhớ, bảo cô nhân lúc không có ai thì lấy những cây non và cành cây giâm đã thu gom được để sẵn ở chân tường, ăn cơm xong anh sẽ đến đào mương tưới nước rồi mới đi làm. Hiện tại mỗi ngày anh đều đi làm, nhưng khi công việc ít, Chu Thành Chí không sắp xếp công việc cho anh thì anh làm việc của mình.
Bầu trời được bao phủ như một mảnh nhung xanh sẫm, ánh sáng xanh mờ nhạt, êm dịu mà không nóng nực khiến người ta rất thoải mái.
Trên đường đi, Mạc Như còn tiện thể tìm vài con ve sầu màu vàng đã lột vỏ, về đến nhà thì Trương Thúy Hoa đã bắt đầu dùng bữa sáng, bà cười chào hỏi rồi rót nước ấm cho Chu Minh Dũ uống.
Chu Minh Dũ cười nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ! Mẹ nói đúng, không có tường thì không dễ chịu lắm, giống như không mặc áo quần ấy, lúc nào cũng sợ có người.”
Trương Thúy Hoa liếc nhìn anh, đêm qua vẫn có chút buồn, bà cảm thấy Hồng Lí Tử xây nhà rồi cùng vợ dọn ra ngoài ở, bà thấy trống rỗng trong lòng, cả đêm cứ mơ thấy những chuyện lúc nhỏ về anh, nhưng lúc này thấy anh và Mạc Như về nhà, hai người vẫn vui vẻ như trước, con trai vẫn thân mật như trước, thậm chí mặt mày vẫn còn một chút dáng vẻ nghịch ngợm nũng nịu thuở bé, trong lòng bà phút chốc thấy nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận