Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 778: Giành lại (4)

Chương 778: Giành lại (4)
Chương 778: Giành lại (4)
Thôi Công Bình có hơi nóng nảy, trừng mắt nhìn Mạc Ưng Tập, hét to: “Im miệng đi.”
Lúc này, Mạc Ưng Tập không chửi bâng quơ nữa, nhìn thấy kẻ thù đang nổi điên, cậu bé ngược lại cười hì hì: “Sao thế? Anh tức giận rồi à? Hứ… tức giận đáng mấy xu, anh thực sự nghĩ rằng mình là nhân vật thế nào, ai quan tâm anh đang giận hay đang vui, nói xong chúng tôi sẽ đi khỏi.”
Mạc Như cõng con gái định rời đi.
Thôi Công Bình vội cản cô lại: “Sỏa Ni, tôi còn vài câu chưa nói xong.”
Mạc Như nhướng mày, nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc: “Còn chưa nói xong à? Vậy anh nói đi.”
Thôi Công Bình muốn nói có thể cho anh ta thêm một cơ hội nữa không, nhưng rồi lại nghĩ nói như thế thì quá khó xử nên chỉ đành nói: “Sỏa Ni, cô không còn trách tôi nữa đúng không?”
Mạc Như gật đầu: “Tôi không trách anh.”
Thôi Công Bình lập tức vui mừng đôi mắt sáng rực, xoa bàn tay, bộ dạng bẽn lẽn: “Tôi biết cô là một cô gái tốt bụng, sẽ không trách tôi.”
Mạc Ưng Tập trợn tròn mắt: “Không tha thứ cho anh thì không tốt bụng sao?”
Thôi Công Bình: ...
Anh ta nói tiếp: “Sỏa Ni, cô yên tâm, sau này tôi sẽ không làm chuyện khốn nạn nữa, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, sau này chứng tỏ bằng hành động. Cô gả đến thôn ngoài, không thường xuyên về nhà, cũng không cần phải nhớ nhà quá, chú và thím có tôi đây, tôi phụ trách bảo vệ bọn họ, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chịu thiệt, không bao giờ để bọn họ bị người khác ức hiếp.”
“Ôi mẹ ơi, đôi mắt của tôi, lỗ tai của tôi, tim của tôi, gan của tôi...”
Mạc Ưng Tập khoa tay múa chân: “Trời ơi, đất ơi, Mao chủ tịch ơi, đánh sét đi. Ầm ầm! Xẹt xẹt!” Cậu bé nhảy cẫng lên, đưa tay chỉ về phía Thôi Công Bình: “Tôi phải cho sét đánh vào lời nói dối của anh, lúc chị tôi về nhà mẹ cũng không thấy anh nói mấy lời quỷ quái như bảo vệ bọn họ gì đó, giờ chị tôi đã là chiến sĩ thi đua rồi, anh đến bảo vệ, ái chà tôi hứ, không biết xấu hổ, ai cần anh bảo vệ?”
Lại một lần nữa, suy nghĩ của Thôi Công Bình bị cậu bé làm rối loạn, không biết phải tiếp tục như thế nào, anh ta phiền muộn nắm đầu tóc, tức giận: “Em im đi.”
Mạc Ưng Tập cười hì hì: “Ái chà, sợ quá, tôi im miệng, tôi cút, được chưa?”
Ngoài miệng nói cút, nhưng cậu bé vội vàng đứng bên cạnh chị mình, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Thôi Công Bình như thể đang đề phòng anh ta có hành động gì đó, dù sao cũng không thể để anh ta chạm vào một ngón tay của chị được.
Mạc Như: “Nếu anh nói xong rồi thì tôi đi đây.”
Thôi Công Bình: Cô không có chút biểu hiện nào sao? Cô thực sự đến để nghe tôi nói sao? Tôi nói rồi cô không có chút cảm giác nào hết à?
Anh ta thấy vẻ mặt của Mạc Như rất điềm tĩnh, không vui không buồn đối với mình, anh ta thực sự không biết cô đang có ý gì.
“Sỏa Ni, cô yên tâm.” Vẻ mặt anh ta đau khổ: “Tôi không bao giờ làm sai nữa, sau này sẽ bảo vệ ba mẹ và các em trai giúp cô, không bao giờ ức hiếp bọn họ nữa. Cô đừng có cười nhạo tôi, cô chỉ cần nhìn hành động và biểu hiện của tôi là được.”
Mạc Như gật đầu: “Vậy anh có ý định gì?”
Thôi Công Bình: “... Tôi, tôi chỉ muốn xin lỗi cô, xin lỗi cô, tôi muốn bù đắp những gì đã nợ cô.”
Mạc Như ừm một tiếng: “Anh đánh tôi ngu ngốc đến mấy năm, cũng mắc nợ không ít. Được, tôi biết rồi, sau này anh hãy thể hiện cho tốt đấy.”
Cô cười: “Chúng tôi đi trước đây.”
Cô vỗ vai Mạc Ưng Tập, tỏ ý về nhà.
Khi cô đi ngang qua Thôi Công Bình, anh ta cô thức đưa tay muốn kéo cô lại.
“Phụt!”
Mặt Thôi Công Bình bị phun nước miếng.
Anh ta ái chà một tiếng, rồi rụt tay lại.
Chu Thất Thất: “Phù phù phù.”
Thôi Công Bình cuống cuồng tay chân bắt đầu lau nước miếng.
Biên độ động tác hơi lớn, cổ áo khoác bị nới lỏng hai cúc áo để lộ ra một phần cổ và áo lót cũ ở bên trong.
Chu Thất Thất đột nhiên kích động, lao đến anh ta kêu ô ô, cô bé đưa bàn tay nhỏ bé với đến anh ta, bộ dạng như đòi anh ta bồng.
Mạc Như: “Thất Thất, chúng ta đi thôi.”
“Ô ô ô.” Chu Thất Thất kích động.
Mạc Như: “Về nhà thật đấy.”
“Ô ô ô ô ô.” Chu Thất Thất càng thêm kích động.
Thôi Công Bình không màng lau nước miếng, dù sao cũng không phụt ra bao nhiêu, anh ta kích động, nói: “Sỏa Ni, cô xem con bé rất thích tôi.”
Anh ta đưa tay ra: “Đến đây chú ẵm con gái.”
Không ngờ, Chu Thất Thất lại thực sự đưa tay về phía anh ta.
Mạc Như: ... Con có phải là con gái của mẹ không?
Thôi Công Bình rất đắc ý, hai tay kẹp vào nách của Chu Thất Thất định ẵm cô bé từ trên lưng Mạc Như, nhưng Mạc Như dùng vải buộc Chu Thất Thất trên lưng, đâu có dễ gì mà ẵm được.
Bàn tay nhỏ bé của Chu Thất Thất chụp lấy ngực anh ta, cô bé chụp lấy một đồ vật.
Mạc Ưng Tập: “Ô ô ô ô! Là cháu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận