Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 394: Tuyên dương và khen thưởng(4)

Chương 394: Tuyên dương và khen thưởng(4)
Chương 394: Tuyên dương và khen thưởng(4)
Từng tiếng vỗ tay vang lên, lòng bàn tay của mọi người đều đỏ ửng.
Cuối cùng, bí thư Cao cười và hạ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Đại đội Tiên Phong...”
Nghe vậy, Trương Căn Phát đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, nhấc chân lên, chỉ đợi bí thư Cao nói ra bí thư thì sẽ lập tức chạy đến bày tỏ lòng trung thành, trái tim hồng và sự chuyên tâm đối với bí thư.
Ba trái tim của ông ta nhất định là rất nhiệt liệt.
Nào ngờ, ánh mắt của bí thư Cao lướt một vòng chỗ Chu Minh Dũ, cười hỏi: “Hai xã viên gương mẫu đã phát hiện quặng sắt, xin mời đứng ra để mọi người làm quen, thực sự cảm ơn hai người, cán bộ và quần chúng toàn huyện đều cảm ơn hai người.”
Chu Minh Dũ tiến về trước một bước rất tự nhiên nhưng anh lại bị Chu Thành Liêm giữ chặt lại.
Chu Thành Liêm liên tục lẩm bẩm một mình nói không được lo lắng, nhưng hiện tại anh ta căng thẳng đến mức không đi được nữa, cảm thấy hai chân mềm nhũn đến mức muốn ngồi bệt xuống đất.
Chu Minh Dũ tiện thể kéo lấy cánh tay anh ta, kéo anh ta tiến lên hai bước, kéo anh ta đến cúi chào lãnh đạo và các bí thư khác, anh nói to: “Báo cáo bí thư Cao! Đây là điều chúng tôi nên làm, nhờ có sự yêu thương và chỉ đạo của huyện ủy, các lãnh đạo công xã, chúng tôi mới tình cờ phát hiện ra quặng sắt này. Đều là do thầy Cao Dư Phi nhiệt tình và dạy chúng tôi cách phân biệt quặng sắt một cách chuyên nghiệp, chúng tôi mới có thể tìm thấy vệ tinh lớn này.”
Bí thư Cao vừa cười vừa nhìn anh, có ấn tượng rất tốt với anh, chàng trai này nói năng lưu loát và rõ ràng, còn điềm tĩnh hơn những người có học, là một chàng trai không tệ.
Cao Dư Phi: Thanh niên tốt này, ông đây đã không nhìn nhầm người.
Trương Căn Phát: Mẹ nó, kẻ lỗ mãng lại không nhắc đến công lao của mình.
Những cán bộ khác của công xã đỏ mắt nhìn Chu Minh Dũ bọn họ, Liễu Hồng Kỳ bĩu môi đắc ý, đúng là một sự ganh tỵ khó chịu.
Liễu Hồng Kỳ: Hôm nay thật là vui. Ngủ có người mang gối đến, buồn phiền có người mang quặng sắt đến.
Đôi môi Chu Thành Liêm run run mấy lần không nói nên lời, anh ta cảm thấy Chu Minh Dũ đang chọc vào mình lại khiến cho đầu óc càng thêm trống rỗng, cuối cùng anh ta giơ cánh tay và hét to: “Mao chủ tịch vạn tuế! Đảng Cộng sản vạn tuế! Đường lối chung vạn tuế! Công xã nhân dân vạn tuế! Đại nhảy vọt vạn tuế!”
Anh ta càng hét giọng nói càng vang vọng, đến cuối cùng hét đến mức thiếu oxy, mặt đỏ bừng, cổ to lên, khàn cả giọng nhưng vẫn tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ và tinh thần hăng hái, rất là có khí thế.
Vừa hô xong khẩu hiệu, những người khác cũng hô theo.
Tiếng vạn tuế vang vọng trên vùng quặng như từng cơn sóng biển dạt dào, kinh động đến mức khói bếp lượn lờ gần đó cũng phải thay đổi hướng đi…
Trương Căn Phát: Mẹ nó, thằng này còn biết hô khẩu hiệu hơn mình, chốc nữa xem ông xử lý ra sao.
Chu Minh Dũ: Mẹ nó, chú cũng được đấy, không cần nói gì hết, chỉ cần hô khẩu hiệu.
Chu Thành Chí: Cái thằng này có chút ngơ nhưng hô khẩu hiệu thì lại rất thành thật.
Trương Căn Phát lập tức chỉ muốn trách cứ Chu Thành Liêm, bảo anh ta đừng có làm mất mặt, lúc này bí thư Cao đi đến trước mặt hai người và cười.
Chu Thành Liêm giật mình muốn lùi về sau, cũng may Chu Minh Dũ kéo anh ta lại, anh ta nghiến răng, thì thầm trong lòng rằng tôi không sợ tôi không sợ... Tôi là con hổ, tôi là con hổ.
Bí thư Cao đưa tay cười.
Trương Căn Phát giành trước một bước, ông ta định nắm chặt bàn tay cao quý của bí thư nhưng lại bị Liễu Hồng Kỳ trợn mắt hung dữ liếc nhìn ông ta, Tống Tử Kiệt lập tức kéo ông ta lại.
Trương Căn Phát sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng cổ to lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn bí thư Cao và Chu Thành Chí bắt tay với nhau.
Bí thư Cao dịu dàng nói: “Đội trưởng Chu! Nghe cán bộ công xã nói ông rất biết làm ruộng, nhiệm vụ nộp thuế lương thực lần nào cũng hoàn thành vượt mức, tôi đại diện cho Đảng và nhân dân cảm ơn ông.”
Chu Thành Chí từ mặt đen biến thành mặt đỏ, kìm nén đến mức gân xanh cũng nổi lên trán rồi: “ Xin Đảng và nhân dân hãy tin tưởng chúng tôi.”
Bí thư Cao gật đầu: “Tôi tin các người đều là xã viên tốt.” Rồi anh ta hỏi vài vấn đề về việc trồng hoa màu, thu hoạch vụ thu có liên quan đến bắp và khoai lang...
Chu Thành Chí nói: “Trước mắt đang bận thu hoạch hoa màu nhưng chúng tôi cũng không lo lắng về công cuộc luyện sắt thép.”
Bí thư Cao ừm một tiếng rồi đến bắt tay với Chu Minh Dũ, cười nói: “Đồng chí cũng giỏi lắm, nào, nói xem anh muốn phần thưởng gì?”
Chu Minh Dũ quay cuồng trong lòng, nếu nói là dành chút sức lực để thu hoạch vụ thu thì có lẽ sẽ bị phê bình là không tích cực luyện sắt thép nên không thể nói ra được, nếu đã không thể xin phúc lợi thì chỉ có thể xin một cuộc sống tạm bợ, thế là anh dõng dạc nói: “Bí thư Cao! Tôi có thể mượn mấy tờ phiếu mua thịt của anh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận