Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 641: Không cho phép bán (2)

Chương 641: Không cho phép bán (2)
Chương 641: Không cho phép bán (2)
Nê Đản Nhi gật đầu: “Vâng ạ.”
Trương Thúy Hoa: “Nếu có lớp học xóa mù chữ thì cháu cũng đi học đi.”
Nê Đản Nhi trợn đôi mắt một mí: “Bà nội, lớp học xóa mù chữ chẳng phải cho các dì đi học hay sao?
Dì của thằng bé từng học lớp xóa mù chữ, lúc đó là toàn là con gái bím tóc to nên những cô gái lớn có biệt danh là lớp xóa mù chữ.
Nhưng hiện tại toàn là những phụ nữ khâu đế giày nói chuyện phiếm, đã không còn con gái lớn đi học lớp xóa mù chữ nữa.
Lúc này, Mạc Như và Chu Minh Dũ trở về.
Mạc Như nhìn Nê Đản Nhi giải toán, viết những chữ thưởng dùng, cô khen hai câu: “Giỏi quá, qua Tết cùng bà nội xin đi học.”
Trương Thúy Hoa nói: “Còn nhỏ quá, trường học người ta lớn cũng phải tám tuổi, nhỏ thì chín tuổi, lệch một chút cũng không được.”
Mạc Như cười nói: “Không sao, nếu Nê Đản Nhi có thể theo kịp thì con và anh Út Năm đi trông giúp, chúng ta là đội sản xuất tiên tiến, chắc cũng phải châm chước cho.”
Nói bao nhiêu tuổi, đối với người bình thường mà nối, dường như là quy định cứng nhắc rồi, là khoảng cách không thể nào vượt qua, nhưng đối với đặc quyền mà nói, thực ra thậm chí còn không được xem là chướng ngại.
Đời sau đặt quy định này kia, rất nhiều quy định chẳng phải có tiền là được hết sao.
Lúc này, không thịnh hàng dùng tiền, vậy thì dùng mối quan hệ, đến công xã tìm người nói vài câu là được chứ.
Dù gì cô cũng là chiến sĩ thi đua mà.
Trương Thúy Hoa vẫn thấy hơi lo: “Đại đội chúng ta cũng không có phòng học, trẻ con bảy tuổi ngày nào cũng chạy mấy dặm đường, như thế có được không?”
Mạc Như cười nói: “Dứt khoát không gạt bán trẻ em, Nê Đản Nhi lại nghe lời, không chạy lung tung, đi học không tốn sức, đúng không Nê Đản Nhi?”
Nê Đản Nhi lập tức ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy thím, cháu không để bị bắt cóc đâu, tan học là về nhà ngay.”
Mạc Như nói cho Nê Đản Nhi đi học, Trương Thúy Hoa cho rằng có lẽ là Nê Đản Nhi thực sự có thiên phú đi học, nếu không thì đại tiên không thể nói như thế được.
Cô nhìn Nê Đản Nhi: “Được rồi, vậy đợi qua Tết thím hỏi xem, nếu cháu có thể tự đến trường thì đi học.”
Nê Đản Nhi lập tức vui mừng hoan hô: “Cháu được đi học rồi.”
Cúc Hoa cũng rất ngưỡng mộ, vui vẻ giống như đi học là được ăn kẹo vậy.
Chu Minh Dũ chuyển ghế đẩu, bước lên đó để nhìn những túi nấm trên gác xép được che khuất ánh sáng.
Mạc Như đưa cho anh con dao cắt nấm anh tự chế ra.
Con dao nhỏ này là Chu Minh Dũ đã lắp lại từ con dao cạo, rất sắc bén, dùng rất thuận tay.
Túi nấm đều là do anh và Mạc Như tự mài mò làm, mang đất mùn chứa bào tử nấm về nhà, mấy tháng nay đội trữ các nguyên liệu như các loại xương nghiền nhỏ, cộng thêm lõi bắp, cám lúa mì, trái đậu... làm thành đồ gia vị, dùng rơm lúa mì bó chặt thành cái gối nhỏ.
Còn bào tử nấm là cô tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần nhìn thấy những loại nấm ăn được thì cô đào đất mùn xung quanh lên rồi cất vào trong không gian.
Thu gom các loại bào tử nấm dại, nấm thuần hóa không phải là chuyện dễ dàng.
Cô có thể thành công là bởi vì không gian có chức năng đặc biệt.
Mặc dù không gian không thể nuôi trồng vật sống, nhưng cho các giống gì đó vào trong lại có thể phát triển tốt hơn, nhất là loại thực vật sợ ánh sáng như nấm, không gian chính là phòng gây trồng đặc biệt của nó.
Đất mùn chứa bào tử nấm, từ trong không gian lất ra túi nấm, nấm mọc vừa nhanh vừa nhiều.
Nấm cũng có khuyết điểm, đó là không tách rời được không gian.
Nếu không có không gian mở rộng thì những loại nấm không gian này sẽ từ từ thoái hóa, nên cô cũng không sợ, ai học được thì đuổi đi.
Chu Minh Dũ cắt nấm cho vào trong giỏ, đầy giỏ thì mang xuống đưa cho Mạc Như, anh còn cắt một ít đặt ở trên để thu nấm vào trong không gian.
Mạc Như bưng hai lần đặt trên giường đất, nói với Trương Thúy Hoa nói: “Mẹ, nấm này mang đến nhà ăn cho các xã viên để cải thiện cuộc sống.”
Trương Thúy Hoa nhìn những loại nấm này, bà càng nhìn càng thích, tháng chạp vẫn còn nấm, chẳng phải đại tiên đã làm gì sao.
Bà cười nói: “Cũng không thể cho không được, hỏi đội trưởng, cho điểm công tác hay là cho tiền?”
Mạc Như cười nói: “Đội trưởng nói năm mới làm một nhà nấm, để chị dâu hai phụ trách làm nấm, còn làm kỹ thuật viên, mỗi ngày cho mười điểm công tác, mỗi lần bán nấm thì trả con tiền.”
Trương Thúy Hoa vỗ tay: “Đây giống như là làm việc nhân sự, bọn họ cho điểm công tác, cho tiền, con cũng chăm chỉ làm việc cho đội, có nấm ăn lại kiếm được tiền, mọi người đều phải biết ơn con.”
Vừa có nấm ăn, còn kiếm được tiền, đây đúng là chuyện tốt.
Năm nay có bông, năm sau có nấm, đều là công lao của đại tiên.
Trương Thúy Hoa dường như đã nhìn thấy ngôi nhà đầy nấm, bà vui mừng hớn hở.
Cô thấy cũng muộn rồi: “Vậy để con bưng sang đó.” Cô cho nấm vào trong giỏ rồi xách đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận