Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1155: Đến thủ đô (2)

Chương 1155: Đến thủ đô (2)
Mạc Như cười nói: “Đừng nói linh tinh, sao em trai chị lại vô dụng được? Em đã rất là giỏi rồi, nếu đổi lại là chị thì chắc đã hoảng hốt chạy về nhà từ lâu rồi.”
Mạc Ưng Tập dù gì vẫn còn nhỏ tuổi, cũng chỉ mười bốn tuổi mà thôi, người khác mới lên cấp hai thì cậu ta đã học cấp ba rồi. Những bạn học vốn có mối quan hệ tốt với cậu ta bỗng nhiên trở mặt, có đứa tham gia vào phái đa số, có đứa tham gia vào phái thiểu số, họ chiến đấu với nhau dữ dội ở các phe phái khác nhau. Lúc đầu họ đều muốn lôi kéo cậu ta, sau đó lại tẩy chay cậu ta, thậm chí còn đánh nhau đẫm máu trước mặt cậu ta.
Điều này khiến cậu ta nhớ lại những cảnh tượng bi thảm khi ba cậu ta bị người ta đánh lúc cậu ta còn nhỏ, nhất thời cậu ta không thể chấp nhận được.
Trong ấn tượng của cậu ta, chính những kẻ xấu nhà họ Thôi đã ức hiếp ba mình, nhưng hiện tại thì sao, các bạn học lại thân thiết với nhau là vì sao?
Chu Minh Dũ vỗ vai cậu ta: “Nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, sau này vẫn còn thời gian, đi thôi, đến ký túc xá thu dọn, chúng ta rời khỏi trường trước.”
Theo quan điểm của Chu Minh Dũ, những học sinh này cuối cùng cũng phải về quê sau hai năm vật lộn, tốt hơn hết là hiện tại quay về.
Nhưng Mạc Ưng Tập không có khả năng tiên đoán, là một sinh viên đang học trên ghế nhà trường và coi đại học là mục tiêu cuộc đời của mình, việc rời khỏi ghế nhà trường thực sự không dễ dàng.
Nếu rời khỏi trường học và về nhà thì bọn họ đi học làm gì?
Hiện tại, Mao chủ tịch muốn họ nghỉ học để hoạt động cách mạng, họ nên nghe theo, tiếp tục làm loạn, nhất định phải đánh tan nát xã hội chủ nghĩa, tạo ra một thế giới mới.
Nhưng phải đánh tan nát như thế nào, đánh đến mức độ nào thì bọn họ cũng không biết.
Ngay cả những người ban đầu nóng nảy, sau đó cũng suy nghĩ và xét lại mình, rốt cuộc họ đang vì điều gì?
Phái bảo thủ bảo vệ giáo viên và đảng ủy trường, còn phái tạo phản thì đoạt quyền, phái tiêu dao đã quen không gò bó, nhưng cho dù thế nào thì cũng đều là “tại sao và vì điều gì”, nếu không thì ở lại đây như cái xác không hồn cũng có gì khác biệt?
Ngay cả những sinh viên cuồng nhiệt không có mục tiêu rõ ràng, chỉ đơn giản là cùng nhau gây rối, cùng nhau làm ồn, chỉ để gây rồi mà thôi, đó cũng là sứ mệnh mà bọn họ đã nghĩ.
Vậy nên bảo Mạc Ưng Tập rời đi và về quê, không đi học nữa, đây là chuyện trái với lệ thường. Dù sao trong ý thức của cậu ta, lối thoát của việc đi học là vào đại học, vào các cơ quan hoặc viện nghiên cứu, thậm chí là các xí nghiệp và đơn vị. Chỉ cần được vào đại học thì tuyệt đối sẽ không làm những công việc liên quan đến thể chất.
“Út Tập, chỉ phải nói với em một bí mật.” Mạc Như nghiêm túc nhìn Mạc Ưng Tập.
Chu Minh Dũ nhìn cô, cố ý bỏ đi xem gần đó có người ngoài hay không.
Mạc Ưng Tập sứng sờ, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, bí mật gì thế?”
Mạc Như nói: “Em biết sao chị không còn ngốc nữa không?”
Đôi mắt đen láy của Mạc Ưng Tập sáng rực: “Chẳng phải chị nói mơ thấy một ông tiên râu trắng hay sao?”
Lúc này lúc khác Mạc Như nói dối với Trương Thúy Hoa và những người khác.
Mạc Như gật đầu, nói nhỏ: “Ông tiên râu rắng kia là thần tiên, ông ấy dạy chị rất nhiều điều, cũng nói với chị rất nhiều điều.”
Mạc Ưng Tập a lên một tiếng, quả nhiên là như vậy sao? Trước kia cậu ta từng nghi ngờ sao chị mình lại trở nên thông minh như thế, thông minh hơn người bình thường, nếu thực sự là vì có ông tiên thì cũng dễ giải thích.
“... Ông ấy nói gì với chị? Ông ấy đã biết có ngày hôm nay sao?”
“Tất nhiên, năm ngoái ông ấy đã nói với chị rồi, nếu không thì sao chị và anh rể nói em giữ bình tĩnh, đừng nóng nảy làm ầm ĩ với người khác được?” Chu Minh Dũ và Mạc Như vẫn luôn ngăn ngừa trước cho Mạc Ưng Tập, nói với cậu ta cho dù ở trường có xảy ra chuyện gì thì cũng phải giữ bình tĩnh, không được bốc đồng.
Chị gái còn nói với cậu ta rằng dù trong hoàn cảnh nào thì cũng phải lấy kiến ​​thức làm nhiệm vụ của mình, kiến ​​thức học được sẽ luôn là của mình.
Mạc Như cười với cậu ta, nói tiếp: “Ông ấy còn nói với chị, ban đầu phái bảo thủ chiếm ưu thế, ngay sau đó phái thiểu số đã chiếm ưu thế. Lúc đầu, họ tấn công bằng lời nói, sau này đấu tranh vũ lực đổ máu. Sau đó, công nhân và nông dân sẽ tham gia, họ sẽ giành chính quyền, xua đuổi lãnh đạo của các ủy ban tỉnh, ủy ban thành phố và huyện ủy, ngoài ra còn chiếm trường học, nhà máy, xí nghiệp và công ty. Nhưng... cuối cùng bọn họ đều sẽ hy sinh, dù đang chiếm ưu thế hay ở thế bất lợi thì cũng đều là người bị hại. Hai năm sau, tất cả bọn họ sẽ bị đưa về vùng nông thôn để cải tạo lao động và chiến đấu ở một thế giới rộng lớn hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận