Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 466: Dỡ bỏ nhà

Chương 466: Dỡ bỏ nhà
Chương 466: Dỡ bỏ nhà
Nhưng công xã yêu cầu ăn cơm nồi lớn, không cho phép tự nhóm lửa ở nhà, lương thực và củi lửa đều không chia cho các gia đình, nhà nào muốn thải khói rất có thể sẽ bị chủ nhiệm trị an và dân binh tuần tra bắt được.
Nghe nói có nhiều người dân ở các thôn gần công xã bị bắt, một khi trong nhà thải khói bị bắt thì họ sẽ trực tiếp rút nồi đập vỡ rồi đưa đến xưởng sắt thép để luyện thép.
Người tuần tra nói: “Đừng tưởng có quặng sắt thì không cần thu nồi của các người, nếu ai thải khói thì vẫn sẽ bị thu như thường.”
Cũng may, bọn họ chủ yếu hoạt động gần công xã, các đại đội ở nông thôn đều do chủ nhiệm trị an phụ trách.
Còn Chu Thành Minh cho rằng nhiệm vụ chủ yếu lúc này của ông ta là bảo vệ già trẻ trong thôn đều được bình an, ban đêm nhóm lửa hay gì đó ông ta không quản, ông ta cảm thấy bản thân quản chuyện này là không biết trọng nhân tài.
Vậy nên hiện tại Trương Thúy Hoa đề nghị: “Sau này nhà ăn trong đội nấu bữa sáng và bữa trưa, ban đêm các gia đình nhận về tự chế biến mà ăn. Dưới nồi cũng đun lửa nóng hổi, đốt rơm thì đi ra đồng đào gốc rạ.”
Các phụ nữ nghe thấy đều đồng ý, vừa có thể giải quyết vấn đề ban đêm ngủ bị lạnh, vừa có thể đào gốc rạ ngoài đồng.
Đội một và đội hai có nồi nhóm lửa đốt giường lò, đội ba và đội bốn thì lại thê thảm hơn. Đêm thu se lạnh, trên giường đất lạnh như băng, nằm cả buổi cũng không ấm lên được, thực sự rất khó chịu.
Có người mặc kệ, họ trực tiếp nhóm lửa trong cái nồi ban đầu, kết quả cả gia đình cùng bị giày vò sặc sụa, chi bằng không đốt còn hơn.
“Nếu biết sớm thì lúc đó chúng ta cũng mang trứng gà đi đổi đá, ít nhất cũng có thể giữ lại một nồi trong nhà để đốt giường lò.”
Giờ thì hay rồi, cần nồi cũng không có, nghe nói nếu bị tịch thu thì toàn bộ sẽ bị đập vỡ và cân ký, sau đó từng chiếc xe sẽ chở đến xưởng sắt thép luyện sắt.
Để thể hiện, nhiều người còn tặng cả ống bễ, lúc này thực sự muốn nhóm lửa có thể khiến người ta ngạt thở.
Không còn cách nào khác chỉ có thể thay bếp, bếp và nồi trước đây đổi thành kiểu lò sưởi trong tường, trực tiếp nhóm lửa trong bếp, sặc thì sặc nhưng lại có thể làm nóng giường đất, cũng không đến mức ban đêm ngủ trên cái giường đất lạnh buốt.
...
...
Trưa nay, Mạc Như ra đồng nhặt bông trở về, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đang đừng trước cổng nhà cô ngắm nhìn xung quanh.
Mạc Như hét to: “Anh là ai?”
Người kia thấy cô là một cô thôn nữ xinh đẹp và sạch sẽ nên không dám khinh thường, nói: “Đoàn sắt thép thu gạch, có người nói nhà các người có gạch xanh lớn, phải quyên góp để xây lò cao nhỏ.”
Mạc Như nói: “Anh xem, nhà chúng tôi làm gì có gạch, nhà làm bằng đất, mái nhà chỉ có mấy viên gạch vỡ, trời mưa là dột.”
Cô mở cổng hàng rào để mọi người đi vào xem.
Người kia nhìn khắp nơi quả nhiên không có một viên gạch nào: “Có một phụ nữ nói là nhà cô có gạch, nhưng nếu không có thì thôi.”
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Mạc Như thở dài, những viên gạch xanh trong nhà được nhặt ở tường thành, những ngày Chu Minh Dũ về nhà, cô nhờ anh sửa giúp tổ gà một lần nữa. Cô dứt khoát dời chuồng gà về phía đông sau nhà, nơi đó hàng rào cũng mọc lên, rậm rạp như lùm cây, hầu hết mọi người đều không thích tới đó.
Vậy nên hiện tại bên ngoài không có viên gạch nào, chỉ có một vài viên đá lớn ở chuồng heo.
Cô chăm sóc vườn rau, rồi ngắt những cọng rau sam già đem phơi hạt giống.
Mùa này không còn mọc lá non nữa, cành lá bắt đầu héo úa mục nát, giữ lại trong sân cũng không đẹp, vẫn là cắt đi trông thoải mái hơn.
Cô rửa tay và mặt, sau đó vào phòng cho Chu Thất Thất bú sữa.
Lúc này, thôn phía trước vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt, Chu Thất Thất đang bú sữa cũng bị thu hút sự chú ý, cô bé lập tức ngoáy đầu nhìn ra ngoài.
Mạc Như xoay đầu của cô bé lại: “Con nói xem con vẫn còn nhỏ, sao lại thích náo nhiệt như thế.”
Chu Thất Thất lại bắt đầu vùi đầu bú sữa, bú được một lúc thì phía trước càng lúc càng nghiêm trọng, hình như đã đánh nhau rồi, Chu Thất Thất quay đầu vẻ mặt ừm hửm.
Mạc Như thấy cô bé không bú nên dừng lại, cô đưa cô bé vào trong không gian, khóa cửa, móc cửa sổ rồi đi vào trong thôn xem có chuyện gì.
Nào ngờ Chu Thất Thất ở trong không gian bộ dạng ừm ừm ừm con muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, nhìn ngó xung quanh không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên sốt ruột a a ya ya.
Mạc Như: Chắc không phải con là Đại Tiên chứ?
Cô chỉ đành nấp sau đống cỏ khô để đưa con gái ra ngoài, cô trực tiếp ôm con vào túi ngủ rồi đi xem có chuyện gì xảy ra.
Cô bắt gặp người trong thôn và hỏi thử, thì ra là trung đội thu gạch của xưởng sắt thép đang dỡ bỏ nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận