Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 496: Chiến trời đấu đất(2)

Chương 496: Chiến trời đấu đất(2)
Chương 496: Chiến trời đấu đất(2)
Ruộng cao lương, ruộng ngô, lúc này đã sớm nên cuốc đất trồng lúa mạch rồi, nhưng mà lúc này, bọn họ còn đang thu hoạch khoai lang.
Các đội sản xuất khác còn đang bẻ ngô!
Cứ mưa như vậy khoai lang khô phải làm sao? Sắp mốc hết rồi.”
“Với lại khoai lang đào từ trong đất ra cũng dễ mọc mầm, để từng đống còn hư nhanh hơn.”
Người nào người nấy khuôn mặt rầu rĩ, mưa này khi nào tạnh đây, đã mưa hai ngày rồi.
Mạc Như nhớ ra Cao Dư Phi nói về chuyện bọn họ ăn bánh chiên ở huyện Cử Thành, cô phát hiện ở đây lại không ăn bánh chiên, có thể là vấn đề thói quen ăn uống?
Dù gì ba dặm không cùng gió năm dặm không cùng thói, huyện Cử Thành cách đây cũng hai ba trăm dặm đường, lúc giao thông bất tiện, mọi người không giao lưu với nhau, rất nhiều phong tục và thói quen ăn uống khác biệt đúng thật rất lớn.
Cô ấy hỏi mấy người Trương Thúy Hoa, “Mẹ à, con có nghe kỹ thuật viên Cao nói bọn họ ăn bánh chiên, chúng ta có thể nào cũng làm cái đó không?”
Bánh chiên thì kiếp sau cô có từng ăn, chủ yếu phải mua bánh chiên ngũ lương, dinh dưỡng thơm ngon.
Cao Dư Phi nói bánh chiên nhà bọn họ nhiều nhất là bột khoai lang và bột cao lương, bởi vì trồng khoai lang và cao lương nhiều, gạo tấm còn chưa được dùng làm bánh chiến, bánh bao nấu cơm còn không đủ ăn, ngô trước đó cũng trồng ít, lúa mạch lại càng không nỡ.
Vừa nghe cô ấy nói như vậy, mấy bà cụ cũng bắt đầu nói, nhà ngoại ai ai ai chính là người ở đó, bọn họ ăn bánh chiên.
Còn về việc chiên như thế nào Lý Quế Vân lại biết.
“Thực ra giống như chúng ta cháo nướng bánh vậy.”
Người địa phương không ăn bánh chiên, nhưng mà bọn họ có bánh hấp, bánh nướng, điều khác biệt là bánh chiên là bột bánh nhão đặt trên chảo, bánh nướng và bánh hấp là cục bột cán thành bánh.
“Không cần biết nói thế nào cũng phải mài đồ, nếu như lương thực phơi khô thì bỏ lên máy nghiền mài nhuyễn, dùng nước ngâm một đêm, rồi mài thành tương. Bây giờ khoai lang này còn đang tươi, mài thẳng là mài thành tương được, vừa hay.”
Mài đồ… không có gia súc, chỉ có phụ nữ, đây là việc phiền phức.
Mạc Như cười nói: “Chúng ta cùng không cần máy mài lớn, dùng mài đậu phụ đi.”
Cũng đã phơi thành khoai lang khô rồi, sau khi giã nhuyễn thêm nước mài thành bột nhão là dùng được.
Dù gì trời mưa cũng không thể đi phơi khoai lang khô, Trương Thúy Hoa và Hà Quế Lan bèn thương lượng thử xem.
Phụ nữ trẻ thì đi theo Mạc Như, Ngô Mỹ Anh và Trương Cấu, Vương Ngọc Cần đồ phụ trách mài nghiền, mấy người Trần Tú Phương thì phụ trách rửa khoai lang khô.
Thau lớ, thau nhỏ, chậu nhỏ của các nhà các hộ đều bưng qua dùng hết.
Trong thau nhỏ để khoai lang khô đã được rửa sạch, chậu nhỏ thì đặt ở dưới cổng thoái bột nhão của máy nghiền đá để đựng bột nhão.
Trương Cấu dùng vai chống lấy gậy mài, gậy được cột trên bàn mài, dùng sức bưng bàn mài lên, Mạc Như bèn nhanh tay lẹ chân trải một lớp khoai lang khô đã làm nhuyễn lên.
Chờ cô ấy trải xong, Trương Cấu đặt gậy mài xuống, dùng bụng chống lấy đẩy theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, sau vài vòng là đã có tương chảy xuống chậu đã đặt sẵn ở dưới rồi.
Mạc Như thì nhắm thời cơ đổ khoai lang khô đã làm nát vào trong lỗ mài nghiền.
Mài tương nhẹ nhàng đỡ tốn sức hơn so với mài lương khô, một bàn mài mỗi ngày mài được một chậu nhỏ, mấy bàn mài đậu phụ đều trở nên bận rộn, các đàn bà bèn lấy những khoai lang khô còn chưa phơi khô hẳn sắp bị mốc đều mài thành tương khoai lang hết.
Máy mài đá ở bên cạnh mài tương, Lý Quế Vân thì đưa mấy bà cụ Trương Thúy Hoa đổ bánh chiên =,
Chảo của các nhà đều không nộp lên, lúc này lấy ra xếp được thành một vòng.
Dưới mỗi cái chảo dùng ba miếng gạch hoặc đá kê lên, chốn cho chảo ba cái chân nhỏ, thì có thể đốt lửa ở dưới.
Đốt chảo lên, dùng nửa khúc sau của cây ngô là tốt nhất, lửa cháy đỏ, còn không dễ bị cháy xém sang người.
Chảo được nung đỏ lên, quăng vài giọt nước, rất nhanh là khô rồi, lúc này là có thể bắt đầu đổ bánh chiên rồi.
Lý Quế Vân đã tìm vài mảnh gỗ mỏng mỏng qua, tuy ràng không chuyên nghiệp, nhưng mà dùng tạm cũng được.
Bà ta dùng một cái chổi bị mài đến mức không còn lông chổi chỉ còn cán chổi, nhỏ và giọt dầu lên chảo, sau đó chổi nhanh chóng quét một vòng, quét cho dầu đều ra.
Đây là để chống dính chảo.
Sau khi làm xong, một cái chảo đổi một vá bột ướt, sau đó dùng mảnh gỗ xoay vòng trên mặt bánh, làm bột ướt tràn ra thành một cái bánh tròn.
Mấy người Trương Thúy Hoa đều là người nấu ăn giỏi, cán bánh vừa nhanh vừa mỏng, đổ bánh chiên này dễ hơn cán bánh nhiều, bọn họ nhìn một cái là ngay lập tức lên tay được.
Mỗi bà cụ một mảnh gỗ mỏng, học với Lý Quế Vân một chút, một cái bánh chiên được ra lò rồi.
Chờ lúc vòng ngoài của bánh chiên cong lên, thì là chín rồi, Lý Quế Vân hét lên: “Đổ ra!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận