Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 285: Nhập bọn (1)

Chương 285: Nhập bọn (1)
Còn gì vui hơn là tìm được một người dân quê đáng để hợp tác, trước kia anh ta cũng đã từng đi tìm nhưng những kẻ đó không phải thứ ngu ngốc thì cũng là đần độn, lại còn không đủ thông minh nên tất cả đều cho đi đứt rồi.
Mạc Như thấy Khâu Lỗi chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nên yên tâm nói chuyện với Chu Minh Dũ.
“Anh Út Năm! Anh nói xem chúng ta có thể xây dựng xưởng sản xuất giấy vệ sinh không?”
Chu Minh Dũ nói: “Thử mà xem, chúng ta làm giấy rồi tự bán trong huyện cũng được.”
Anh không thể để vợ ngay cả giấy vệ sinh cũng không dùng được.
Mạc Như cười nói: “Em còn tưởng anh sẽ nói với giám đốc Khâu việc bán bún cho hợp tác xã.”
Khoai lang là cây nông nghiệp chủ yếu trong đội, sản lượng cao, phân chia khẩu phần lương thực cũng có thể dư ra không ít. Hầu hết chúng đều được sấy thành khoai lang khô, một số ít tươi thì được giữ lại để nấu ăn vào mùa đông. Nhưng xét cho cùng, nó cũng là một loại khoai lang tươi, nếu để qua một mùa đông rất dễ bị hỏng, đến cuối cùng thì vừa gọt bỏ phần hư vừa nấu ăn.
Khoai lang bị hỏng sẽ kém ngon và ít dinh dưỡng, thậm chí còn có độc tố, không hề tốt cho sức khỏe. Còn khoai lang khô dù để ngoài nắng vài tháng cũng dễ bị mốc và hỏng, ăn vào mùi vị sẽ không còn ngon nữa.
Nếu làm thành bún thì có thể tiêu hao hết lượng khoai lang dư thừa, đội của mình cũng có thể chia sẻ một ít để ăn, còn có thể đổi một ít tiền thừa cho đội. Số tiền thừa đổi được đến cuối năm có thể phân chia. Ngoài việc bán heo và trứng gà ra, các đội viên còn có thể kiếm được ít tiền.
Chu Minh Dũ cười nói: “Chúng ta phải lén lút bán bún cho người thành phố.” Người dân quê cũng phải cuối năm mới ăn bún một bữa cho đỡ thèm, sau này làm gì còn nỡ ăn, đều để dành để biếu tặng hoặc là đến chợ bán hết đổi nhu yếu phẩm.
Mạc Như cười ha ha: “Đúng thế!”
Hiện tại, bọn họ có đại lý đầu cơ tích trữ ở trong thành phố, phải tranh thủ lợi dụng, đến lúc đó làm bún rồi nhờ anh ta bán đi.
Thời điểm này, bún không hề rẻ, ở các chợ trong thành phố thì một cân cũng phải chín hào ba xu.
Còn về chi phí cũng gần hơn bảy cân khoai lang mới làm ra được một cân bún. Mùa đông phải đủ lạnh thì mới khô được, còn phải có sức lao động cường tráng mới làm nổi, ngoài ra còn phải đốt củi, đây đều là chi phí.
Nếu giao cho hợp tác xã, anh đoán chừng là được định giá bảy hào thì lấy đâu ra lời nữa? Còn chẳng đủ để làm gì, muốn kiếm tiền thì phải kiếm chín hào này.
Mặc dù bọn họ đầu cơ tích trữ, không bán vật tư cho hợp tác xã nhưng cũng là bán cho dân thành phố.
Hợp tác xã thống nhất thu mua chẳng phải là để thống nhất tiêu thụ hay sao? Ngoài ra, còn phải bán cho các xã viên làm hàng hóa cung ứng nên bọn họ cũng trực tiếp bán rồi, cũng không có gì là không tốt.
Mạc Như cũng bắt đầu ao ước rồi: “Anh Út Năm! Cuối năm bán heo, mẹ chắc chắn bảo cắt mấy cân thịt mang về, làm bún thì làm bún hầm thịt heo.” Cô vừa nói vừa bắt đầu nuốt nước miếng.
Chu Minh Dũ cười: “Có lẽ sau này nhà nào không có đất phân phối thì cũng không có lương thực thừa, các gia đình đều không thích nuôi heo, đến lúc đó đội sản xuất nuôi, như thế thì đội sản xuất còn phải giết heo sẻ thịt.”
Nhưng nếu như thế thì các gia đình sẽ không có tiền mặt nữa, có thể dự kiến là có một cuộc sống càng thê thảm hơn.
Nhà bọn họ không thể như thế được, hay nói cách khác, đội hai của bọn họ tuyệt đối không được.
“Anh Út Năm! Chúng ta thử với Khâu Lỗi, cẩn thận chút là được.”
Chu Minh Dũ: “Vấn đề là mấy năm nữa e là nông thôn cũng không có nông sản để đổi.” Đến lúc đó, ăn cơm sẽ trở thành vấn đề nan giải, thậm chí có nhiều người còn chết đói chứ đừng nói đến vật dụng hàng ngày. “
Mạc Như cổ vũ anh: “Chúng ta cũng đừng nản lòng, tuy rằng thành sự tại thiên, nhưng mưu sự tại nhân mà. Chúng ta chỉ cần cố gắng thì không có gì phải tiếc nuối cả.”
Giọng nói của cô dần trầm xuống: “…Hiện tại, em thấy chỉ cần được ở bên anh là đủ rồi.”
Chu Minh Dũ chợt thấy cảm động, anh nhấc chân ngồi lên càng xe, cúi người và hôn cô.
“Ôi dào, sao hai người sến súa như thế, làm ô uế bầu không khí, tôi sẽ bắt các người.” Có hai người nhảy ra khỏi bụi gai và dừng bên xe của bọn họ.
Mạc Như bị bọn họ làm giật mình, khi nhận ra là Tần Quế Hào, cô đã lặng lẽ lấy chiếc giỏ ra đặt dưới đống rơm rồi đậy lại, bên trong chiếc giỏ đựng một túi vải đậu xanh. Vào mùa hè nóng nực, người dân thành phố thích uống nước đậu xanh để giải nhiệt nên cũng rất dễ bán.
Chu Minh Dũ dừng xe, chuẩn bị cho lừa ăn rồi tiện thể nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận