Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1135: Ghen tỵ (2)

Chương 1135: Ghen tỵ (2)
Dựa vào cái gì chứ?
Chu Minh Dũ anh ta mạnh hơn mình hay sao?
Mình là sinh viên tốt nghiệp cao đẳng chính thức, còn Chu Minh Dũ anh ta chỉ từng học lớp học chữ ở trong thôn, biết vài chữ là giỏi lắm rồi… Đương nhiên khả năng tự học của anh ta rất giỏi, biết được rất nhiều chữ, nhưng mà… anh ta không có bằng cấp, sao mà có thể được nhắm trúng chứ?
Nghĩ lại từ ngày đầu tiên Hà Mẫn đã nhắm trúng Chu Minh Dũ, anh ta còn phải cố tình nhắc vợ và con của Chu Minh Dũ trước mặt Hà Mẫn, Chu Minh Dũ người ta cũng thản nhiên thừa nhận, còn nói thẳng vừa mới ra khỏi nhà để nhớ vợ con rồi.
Kết quả, Hà Mẫn cũng không phải là suốt ngày cũng nhìn chằm chằm vào anh ta sao?
Trương Khám Chúc càng suy nghĩ càng cảm thấy ghen tị, quay đầu lại nhìn giường của Chu Minh Dũ.
Bọn họ đều tự mang chăn gối đến, nhưng mà của Chu Minh Dũ rõ ràng sạch sẽ và dày dặn hơn của anh ta, vải hoa trắng nền xanh. Lúc đầu bọn họ cùng đến, Chu Minh Dũ cũng mang phiếu cơm và tiền, ban đầu trong xưởng cũng đối xử với hai bọn họ công bằng, không đúng, đối xử với anh ta còn quan trọng hơn Chu Minh Dũ một chút.
Nhưng mà chưa được vài ngày, quản đốc Lý đã đích thân gặp Chu Minh Dũ, sau này là ngày nào cũng tìm anh ta để nói chuyện.
Sau đó Chu Minh Dũ đề xuất ý kiến gì, trong xưởng ngay lập tức nghiên cứu phát triển nông cụ mới, Trương Khánh Chúc không nói ra lời, nhưng trong lòng cũng hơi hụt hẫng, nếu Chu Minh Dũ thương lượng với mình một chút trước, do mình nói với lại xưởng, không chừng người mà quản đốc Lý mời chính là mình thì sao.
Quan trọng là Chu Minh Dũ hoàn toàn không muốn ở lại trong xưởng, còn muốn về quê trồng ruộng, sao không để lại cơ hội này cho mình chứ?
Vấn đề vẫn luôn né tránh từ ban đầu, bây giờ Hà Mẫn nói như vậy, trong lòng ngay lập tức cảm thấy không ra vị gì.
Hà Mẫn nhìn nét mặt của anh ta, cười nói: “Trời ơi, anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa, có thể là anh ta có khả năng hơn người gì đó, nếu không quản đốc Lý sao lại nhắm trúng anh ta được chứ?”
Trần Khánh Chúc cũng không nói gì nữa, chỉ âm thầm ăn cơm.
Hà Mẫn lại nói: “Ê, mà nói lại cũng lạ, những người mà đến thành phố, ai mà không phải nghĩ hết cách để ở lại, chưa từng thấy người ngốc như vậy, cứ đòi về nhà.”
Trương Khánh Chúc buồn bã nói: “Cũng không phải là nghĩ hết cách thì có thể ở lại được.”
Đây là đang nói mình sao.
Hà Mẫn cười cười. “Anh của em là chủ nhiệm phân xưởng,thật ra cũng có thể giữ một ít người lại.”
Trương Khánh Chúc giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Buổi tối nhà máy vẫn làm ca đêm, vậy nên rất nhiều người cũng ăn cơm tối ở nhà ăn.
Trên đường đi có không ít người chào hỏi với Chu Minh Dũ, anh ấy vui mừng giới thiệu với người khác về vợ của mình, y hệt một tên cuồng khoe vợ.
Mạc Như kéo nhẹ áo của anh ta nhỏ tiếng thì thầm, “Em không có nghi ngờ anh ngoại tình ở đây, không cần phải quảng cáo nữa đâu. Em sai rồi! Chúng ta cứ âm thầm thôi nhé.”
Chẳng qua là cô chỉ chọc anh ta vui thôi.
Công xưởng này toàn là những bà thím bốn năm mươi tuổi, khá là giống những bà thím nhiều chuyện, rõ ràng gấp đi làm ca đêm, nhưng mà cứ ở đây nói qua nói lại.
Anh một tay bưng hộp cơm, tay còn lại cứ muốn nắm tay Mạc Như, đương nhiên là Mạc Như không chịu rồi.
Nhập hương tùy tục có biết không hả, nếu như để lại một danh tiếng hai lao động tiêu biểu chạy đến nhà máy tạo mối quan hệ nam nữ bất chính, thì không tốt đâu, không nhìn thấy đôi mắt sáng như bóng đèn của những bà thím kia à?
Với lại đây là một cái nhà máy cơ khí nhỉ, sao có nhiều bà thím vậy.
Nhà ăn rất lớn, bàn ghế xếp ngay ngắn từng hàng, phía cuối nhà ăn là cửa sổ lấy cơm.
Hai người tìm một vị trí trong nhà ăn ngồi xuống, Mạc Như lấy dưa muối, dưa chua, rau xào v.v… trữ trong không gian ra, đều là những món cô làm mà Chu Minh Dũ rất thích ăn lúc còn ở nhà.
Sau khi thí nghiệm, dưa chua cô làm có cà rốt, bắp cải, ngó sen, dưa leo, tỏi ngọt v.v… khiến cho Chu Minh Dũ nói ngon hơn cả những cái từng ăn ở kiếp trước, ăn mỗi bữa đều cũng không ngán.
Mạc Như lấy một miếng thịt kho lén lén đặt vào hộp cơm của Chu Minh Dũ, “Tối nay chúng ta ở sở tiếp đãi đi.”
Dù gì bây giờ cô ra khỏi nhà thủ tục đầy đủ, hơn nữa cũng ở có mỗi hai ngày, cũng không thể vừa đến là đuổi Trương Khánh Chúc ra ngoài.
Chu Minh Dũ cũng cảm thấy ở sở tiếp đãi tốt hơn.
Ăn cơm xong, anh ấy bèn đi tìm chủ nhiệm ở văn phòng quản đốc, nhờ ông ấy viết một tờ giấy, để bọn họ đến sở tiếp đãi của nhà máy cơ khí mà ở.
Tiện thể Mạc Như mang hai hai hũ cải chua và dưa muối cho chủ nhiệm. “Tự mình ngâm, chú nếm thử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận