Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 134: Đấu trí (2)

Chương 134: Đấu trí (2)
Trên hai đầu bờ ruộng, Chu Thành Chí nhìn thấy, nói với ông Chu: “Cô con dâu này bây giờ cũng khá đảm đang.” Cô trông coi mấy vườn rau, nấu ăn, còn giúp Chu Minh Dũ dọn dẹp nhà cửa.
Ông Chu đắc ý: “Vườn rau nhà các ông có phải ít sâu bọ lại rồi hay không? Con bé bắt sâu bọ lợi hại lắm đấy.”
Chu Thành Chí bước tới, ông lay cây bông đã được Mạc Như bắt sâu bọ từ trong ra ngoài, quả nhiên không còn sâu bọ.
Ông không chịu thua, nhìn sang luống bên cạnh vẫn chưa bắt, vừa nhìn đã thấy có mấy con sâu bọ.
Chu Thành Chí: Bắt cũng sạch sẽ thật.
Ông quay đầu nói với ông Chu: “Thế này phải tính điểm công tác cho con bé.”
Ông Chu nói: “Hay để hai tháng nữa rồi tính, hiện tại cũng không phải ngày nào nó cũng làm.”
Thời điểm này nếu nói ngày nào cũng đi làm, cùng nhau lao động thì chắc chắn không làm hết việc được, càng không thể làm xong sớm rồi nghỉ ngơi sớm được.
Mạc Như bắt sâu bọ rất nhanh, nếu như thuê cô làm chỉ cần một buổi sáng là xong, những lúc khác có thể không cần đến. Điều này là hợp lý nhất nhưng lại không được phép nhất. Bởi vì đây là yêu cầu làm tư nhân, đặc thù hóa, chủ nghĩa cá nhân, không phù hợp với cộng sản.
Chu Thành Chí lại nói: “Tôi không ham lợi trong đội, nhưng cũng không thể chịu thiệt, nên tính thế nào thì tính thế đó. Con bé mới sáng sớm đã đi bắt sâu bọ, cho sáu điểm trước.”
Bắt sâu bọ ở ruộng bông là chuyện lớn, nhất là bắt sạch sẽ như vậy thì là người đầu tiên.
Tuy điểm công tác của mỗi người được đánh giá thông qua các đội viên, nhưng đa số vẫn là ông tự quyết, bởi vì ông xử lý công bằng, các đội viên đều cảm thấy rằng ông công bằng trong việc đánh giá các đội viên, ông chưa bao giờ lợi dụng việc công để trả tư thù cá nhân.
Chu Thành Nhân cũng không từ chối, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía ruộng cây cao lương để xem độ chín của nó.
Đợi đến khi Mạc Như trở về hai đầu bờ ruộng thì hai ông cũng vừa về đến. Chu Thành Nhân nói cô ấy ghi được năm điểm công tác vì bắt sâu bọ.
Mạc Như rất vui mừng, bắt sâu bọ vừa có thể tăng thêm dinh dưỡng cho gia đình, vừa có thể kiếm điểm công tác, đúng là vẹn cả đôi đường.
Cô nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn bác đội trưởng!”
Chu Thành Chí có cảm giác có chút hoa mắt, chẳng phải nói là ngốc mà, sao cười lên lại lanh lợi như thế?
Ông ta lại trò chuyện với Chu Thành Nhân: “Trương Căn Phát nói lên trấn họp, tôi hỏi ông ta có chuyện gì thì ông ta chỉ đùa giỡn mà không nói, tôi nghĩ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Hôm đó đi nộp thuế lương thực, tôi nghe mấy đội trưởng tán dóc nói có chính sách mới gì đó.”
Cụ thể là gì thì hiện tại vẫn chưa biết vì dù sao cũng là phỏng đoán, nhưng dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm, ông đoán cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chu Thành Nhân: “Ông không muốn đi à?”
Chu Thành Chí: “Nếu tôi đi rồi thì người ta nói sao nghe vậy, còn nếu không đi thì có thể giả đui giả điếc hai ngày, mới sáng sớm tôi đã đến nhà ngoại của ông ta ở trấn Vọng Tiên để thăm dò ý tứ.”
Trấn Vọng Tiên là hộ có vệ tinh lương thực sản lượng cao, người nổi tiếng nên thông tin chắc chắn nhanh hơn bọn họ.
Chu Thành Nhân bắt đầu “xoạch” tẩu thuốc không, ông ta quen “xoạch” khi động não, tuy không có khói nhưng cũng không thể để lỡ việc động não: “Hay là ông nói bận không đi được.”
Mạc Như nghe thấy, cảm khái đều là người trung thực, hẳn là đi học không bao giờ trốn học cho nên lý do trốn học cũng không dễ nghĩ ra? Cô chỉ về phía sau Chu Thành Chí: “Ở đó có cái hố, bác đội trưởng phải cẩn thận.”
Đôi mắt Chu Thành Chí sáng rực, ông nói với Chu Thành Nhân: “Đúng rồi! Tôi giả vờ trẹo lưng.” Sái chân không có tác dụng, vết thương nhỏ không đáng ngại gì. Có thế nào cũng phải đi họp, còn trẹo lưng dữ dội không thể đi thì chỉ có thể nằm một chỗ.
Không đợi Chu Thành Nhân tính tiếp, ông chợt ngã người về sau, “A!” lên một tiếng rồi rơi xuống.
Chu Thành Nhân: ...
Mạc Như: ... Cô cắn chặt môi ló đầu nhìn, cái hố đó không sâu lắm, là đội trưởng làm quá thật rồi. Bác chỉ cần giả vờ là được, sao lại rơi xuống thật?
Cô chỉ là viện cái cớ thôi mà.
Chu Thành Nhân bên kia bắt đầu gọi người đến, ông ta đến đỡ Chu Thành Chí dậy.
Chu Thành Chí kéo tay ông ta: “Vẫn chưa trẹo, ông gắng sức véo tôi một cái, véo cái lưng xanh lên mới giống.”
Chu Thành Nhân không dám xuống tay, Chu Thành Chí hối ông ta: “Mau lên!”
Chu Thành Nhân ngậm cái tẩu thuốc: “Ông đừng sợ đau đấy.” Sau đó tay ông ta dùng sức.
“Ối!” Chu Thành Chí đau đến nỗi mặt biến sắc, làm Mạc Như giật mình nhớ đến con thỏ hoang bị ông vặn chết.
Chẳng mấy chốc, có rất nhiều người làm nông gần đó chạy đến: “Sao thế? Sao thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận