Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 517: Cầm thú(2)

Chương 517: Cầm thú(2)
Chương 517: Cầm thú(2)
Chẳng hạn như Trương Căn Phát cho Trần Ái Nguyệt làm chủ nhiệm phụ nữ, yêu cầu duy trì mối quan hệ nam nữ không chính đáng, dù sao bất luận Trần Ái Nguyệt có đồng ý hay không thì bên trong cũng lạm dụng quyền lực.
Thì ra đại đội Khám gia là ba thôn kếp hợp, tổng cộng có mười ba đội sản xuất, bí thư đại đội hiện tại vốn là người thôn Khám gia.
Trên đường nhặt bông trở về, Khám Yến Nhi thấy hoa dại nở bên sông rồi đi đến hái, nhưng lại bị tên súc sinh kia nhìn chằm chằm, đợi đến khi cô đi nộp bông thì lợi dụng cơ hội làm nhục cô ấy.
Lúc đó cô ấy sợ mất mặt nên không dám lên tiếng, nhưng rồi tên súc sinh kia lại đi khoe khoang với người khác khiến cho cả thôn đều biết.
Ba mẹ của Yến Nhi cảm thấy mất mặt, trách con gái không biết giữ mình, anh trai cô ấy thương em gái muốn đi tìm tên súc sinh kia tranh luận nhưng lại bị bố mẹ ngăn cản.
Mẹ cô ấy suy nghĩ bảo con trai gửi con gái đến nhà chị em ở một thời gian, đợi người ta bớt bàn tán thì trực tiếp tìm người gả con gái đi để tránh cả ngày bị người khác nói năng linh tinh làm liên lụy không ngẩng đầu lên được.
Đại Phi đã đi đến mấy lần, ban đầu Lý Quế Vân còn giấu, lâu dần cũng không giấu được nên Vương Ngọc Cần cũng biết rồi.
“Không chỉ có Yến Nhi, trong thôn bọn họ có vài cô con dâu và con gái đều từng bị tên súc sinh này làm nhục, cô nói vậy mà cũng không sợ bị trời đánh.” Vương Ngọc Cần tức giận nói.
Mạc Như rất kinh ngạc: “Mấy người luôn ư? Sao không tố giác hắn?”
Đinh Lan Anh nói: “Tố giác ư? Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Hắn là đàn ông nên không sợ, nếu truyền ra ngoài thì phụ nữ chẳng thiết sống nữa. Con gái lớn không ai lấy không gả đi được, con dâu càng không có đường sống, ở trong nhà không ngóc đầu lên được, ở trong thôn càng mất mặt, làm gì dám đi rêu rao nữa?”
Mạc Như: “...Vậy là cho qua rồi ư?”
Nuốt cơn giận hay là nối giáo cho giặc?
Chính bởi vì người thứ nhất nuốt giận nên mới có người thứ hai người thứ ba, cho đến khi bản thân cũng trở thành người bị hại.
Cán bộ thôn này cũng ghê gớm, nhiều phụ nữ bị làm nhục như thế vẫn không dám lên tiếng mà chỉ có thể tránh né hắn, để mặc hắn ức hiếp người khác.
Vương Ngọc Cần nói: “Không cho qua thì làm được gì? Hắn là cán bộ, quản lý việc ăn uống ị tè của đại đội. Nếu đắc tội với hắn thì chỉ có thể làm việc nặng nhọc, làm việc dơ bẩn, lại không kiếm được điểm công tác, không cho lấy cơm ở nhà ăn thì ai mà chịu nổi?”
Đinh Lan Anh cũng nói: “Cũng chẳng làm được gì, người tốt bị hắn làm dơ bẩn, người trong thôn chỉ trò, nói vớ vẩn linh tinh, cả gia đình đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu dậy.”
Mạc Như: “Chúng ta đều là người bị hại, sao lại không ngẩng đầu lên được? Hắn là một kẻ cưỡng hiếp...”
“Sỏa Ni!” Đinh Lan Anh vội ngắt lời cô: “Nói nhỏ thôi, đừng nói chuyện này...”
Trực tiếp nói từ kẻ cưỡng hiếp, thật xấu hổ quá, không ngượng ngùng à.
Vương Ngọc Cần nói tiếp: “Cũng do Yến Nhi xui xẻo thôi, nếu cô ấy đừng đi hái hoa dại gì đó, đừng có đi nộp bông một mình...”
Mạc Như lại ngơ ngác một lần nữa: “Chị dâu, Yến Nhi xui nhưng cô ấy hái hoa dại và nộp bông thì có gì sai đâu?”
Vương Ngọc Cần sững sờ giây lát: “Cô ấy không nên đi một mình mà phải đi cùng các chị dâu, hôm đó cô ấy cũng đỏm dáng, nói là tết dây tơ hồng, đi hái hoa dại để đội mới khiến cho tên súc sinh kia...”
“Chị dâu!” Mạc Như không chịu nổi, hái hoa dại tết dây tơ hồng cũng là lý do bị làm nhục ư? Bị làm nhục cũng đủ xui rồi, kết quả còn vì những lý do như hái hoa dại, một mình đi nộp bông, tết dây tơ hồng ư?
Những người phụ nữ nói như thế, những người đàn ông kia suy nghĩ thế nào?
Nói với tên súc sinh kia, có phải là phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn chính là lý do để hắn làm nhục?
Quan điểm này thật kỳ lạ quá!
Không lên án kẻ bạo lực hoặc không lên án được kẻ bạo lực lại lên án người bị hại ư?
Nói vớ vẩn với bọn họ, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói huyên thuyên, chê bai bọn họ yêu cái đẹp, đi một mình nên bị làm nhục khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được… Đây là lô gích gì thế?
Đinh Lan Anh thấy Mạc Như kích động như thế, chị ta suy nghĩ có thể là vì tính cách Mạc Như hơi giống Yến Nhi, đều là người yêu cái đẹp, thường ngày Mạc Như cũng thích hái hoa cắm, quần áo cũng vừa vặn đẹp hơn người khác, có lẽ cảm thấy người ta nói Yến Nhi chính là đang nói về cô.
Chị ta an ủi, nói: “Sỏa Ni! Bọn chị không có nói em.”
Mạc Như nói: “Các chị nói ai em cũng là có ý này, phụ nữ yêu cái đẹp bị tên súc sinh kia làm hại thì có đáng bị chê bai chỉ trích, một mình đi ra ngoài bị người ta giết có phải cũng trách họ tùy tiện ra ngoài?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận