Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 721: Hôn ước từ nhỏ

Chương 721: Hôn ước từ nhỏ
Chương 721: Hôn ước từ nhỏ
Mạc Thụ Kiệt nói: “Thật ra đây cũng chẳng là gì, vì ba mẹ cũng đều không coi trọng nó. Dù sao cũng là sự việc của mười mấy năm trước, chỉ buột miệng nói ra thôi. Nếu không phải vì em trai cả đột nhiên hỏi thì ba mẹ cũng không biết thằng Công Bình vẫn nghĩ như thế.”
Mạc Như càng không để ý chuyện này, mối quan hệ giữa cô và Chu Minh Dũ không phải ai cũng có thể tùy tiện làm dao động. Hơn nữa cô cho Thôi Công Bình một bạt tai đã khiến anh ta không còn tơ tưởng gì nữa, cơ bản là cô không hề nghĩ đến hắn ta.
Cô đáp: “Ba mẹ yên tâm, anh Út Năm sẽ không để tâm đâu.”
Thẩm Thục Quân: “Cậu ta không để tâm vì cậu ta rộng lượng, con vẫn phải nói một lời mới ổn.”
Mạc Như: “Đợi anh về, tối con sẽ nói với anh.”
Một lúc sau, Chu Minh Dũ và Mạc Ưng Tập trở về, Mạc Ưng Đường, Mạc Ưng Phỉ hai người đi nhà xí rồi. Trong thôn có vài cái nhà vệ sinh công cộng, yêu cầu xã viên tập trung tiểu tiện sẽ thuận tiện ủ phân hơn.
Nhưng vì không được kín đáo cho lắm, cho nên luôn có bọn lưu manh giở trò đến dòm ngó, phụ nữ trước giờ không đi, chỉ có đàn ông và bọn trẻ thích qua bên ấy.
Mạc Như kéo tay Chu Minh Dũ cười nói: “Anh Út Năm, chúng ta đi dạo đi, lúc tối ăn đậu khó tiêu.”
Chu Minh Dũ vừa nghe là biết cô muốn nói chuyện riêng, trời tối đen như mực, tiết xuân se lạnh, cũng không dễ bắt ve sầu, đi bộ ở đâu chứ?
Hai người băng qua sân nhà đi ra khỏi cửa, lúc này cách đấy không xa trong bóng tối, có một người nhẹ nhàng và nhanh chóng lùi vào trong mép đống cỏ khô.
Chu Minh Dũ nói: “Vợ à, em và ba mẹ nói chuyện thế nào rồi?”
Mạc Như cũng cười lên: “Anh thật thông minh, chuyện gì cũng không giấu được anh.”
Chu Minh Dũ ôm vợ vào lòng, hôn lên vành tai cô hai cái.
Mạc Như bị hắn hôn đến tê nửa người, cười ngại ngùng, tránh né: “Nói chuyện nghiêm túc nào.”
Chu Minh Dũ vòng tay ôm cô, ngăn không cho cô tiến về phía trước, nhẹ nhàng đáp: “Em nói đi, anh nghe.” Nhưng tay nhanh nhẹn luồn vào vạt áo khoác bông.
Tuy buổi tối lạnh, nhưng bàn tay anh to ấm áp, sờ soạn Mạc Như làm cô không có sức phản kháng.
Chốc lát, Chu Minh Dũ: “Sao em không nói?”
Mạc Như hừm một tiếng: “Anh nghiêm túc đi, thế này sao em nói được.”
Chu Minh Du siết chặt cô trong lòng: “Trách trời lạnh ấy, anh sưởi ấm cho em.”
Mạc Như: “...”
Chu Minh Dũ: “Có phải nói chuyện đó không?”
Mạc Như: “...”
“Em cả nói hết với anh rồi.”
Mạc Như: “Không có chuyện hôn ước từ nhỏ, là nhà bọn họ lúc đầu muốn lợi dụng, sau thấy nhà em xui xẻo nên vạch rõ ranh giới.”
Cô nói với Chu Minh Dũ chuyện ba mẹ cứu tế lương thực cho họ, mẹ của Thôi Công Bình muốn mượn chuyện này mà bắt quàng làm họ, sau đó Mạc gia bị chỉ trích đánh đập nên bà ta lại không nhắc đến chuyện này nữa.
“Ba mẹ không muốn anh hiểu lầm.”
Chu Minh Dũ lạnh cười: “Thật là một cặp nịnh hót.”
Lúc này, trong đống cỏ kia truyền đến âm thanh.
Chu Minh Dũ hét lên: “Ai?”
“Chít chít” Một cái thứ gì chạy vào đống cỏ khô.
Mạc Như: “Không phải chuột thì là chồn.”
Chu Minh Dũ: “Chúng ta vào nhà đi.”
Lúc trở vào nhà vừa hay gặp hai em quay về.
Khi vào phòng, Mạc Ưng Đường gọi Mạc Như lại, còn Chu Minh Dũ vào phòng trước rửa mặt.
Mạc Ưng Đường: “Chị, tên khốn đó có đến tìm chị không?”
Mạc Như nghi hoặc: “Tên nào? À, chị biết rồi, em nói anh ta à, không.”
Mạc Ưng Đường: “Chị, anh ta có đến tìm chị thì chị cũng đừng để ý, chỉ là kẻ nịnh bợ mà thôi.”
Mạc Như cười đáp: “Chị sẽ không để ý đâu, nếu anh ta có đến thật thì em nói với anh rể, để anh rể nói chuyện với anh ta.”
Mạc Ưng Đường gật đầu: “Làm thế được đấy.”
Chu Minh Dũ trong phòng nghe thì biết bọn họ đang nói về ai, anh vừa lau mặt vừa mỉm cười.
Đêm nay đủ chăn bông, ai nấy đều ngủ ngon giấc và thoải mái.
Một đêm yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau, Chu Minh Dũ thức dậy đợi người tới trộn bùn, đào mương, xây tường sân nhà.
Ăn sáng xong, Chu Minh Dũ nói: “Ba, mọi người đừng làm lỡ việc kiếm điểm công tác, cứ đi làm, con tự xây được.”
Mạc Thụ Kiệt sợ một mình anh làm không xuể, muốn ở lại giúp, nhưng Mạc Như khuyên ông ấy đi làm.
Mạc Như thấy mẹ nói đúng, cô và Chu Minh Dũ trở về chống lưng cho, chỉ cần chút đãi ngộ công bằng, không phải là từ nay về sau ăn chực, ăn bám, cô cũng không thể lúc nào cũng có mặt ở đây được. Nhà mẹ muốn có cơm ăn thì phải tự mình vất vả đi làm kiếm điểm công tác.
Dù rằng đào mương là công việc mệt mỏi nhất nhưng vẫn phải làm.
Đợi người trong nhà đi hết, Mạc Như cõng Chu Thất Thất buộc chặt trên lưng rồi giúp Chu Minh Dũ xây tường.
Đương nhiên là Chu Minh Dũ trộn đập bùn đất, còn cô phụ trách xây tường.
Ban ngày khác ban đêm, mở rộng tầm mắt, nhìn thoáng qua có thể thấy xung quanh có người hay không. Chỉ cần Chu Minh Dũ giúp cô, Mạc Như có thể phát huy được công năng của không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận