Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 824: Vấn đề (5)

Chương 824: Vấn đề (5)
Chương 824: Vấn đề (5)
“Đừng nói bậy!” Trương Minh Lâm vội bịt miệng cô ta lại, “Ngày mai anh sẽ nói.”
“Vậy em chờ anh.”

Lúc Chu Minh Lâm bước về nhà, trên đường còn có người đang hóng gió, nói sao không trời mưa, nói năm nay không có muỗi, nói về việc tưới ruộng.
Anh ta vừa về đến cửa nhà vừa hay gặp Chu Minh Dũ。
“”Anh Tư vừa đi đâu vậy?”
“Ừm… cái đó…” Chu Minh Lâm hơi không biết nói gì.
Chu Minh Dũ: “Bắt ve non rồi đúng không?”
Chu Minh Lâm: “Ừm, không bắt được.”
Chu Minh Dũ: “Anh nè, em nghe mẹ và bác cả đang thương lượng việc cưới vợ cho anh ở nhà đó.”
Trong lòng Chu Minh Lâm căng thẳng, liền muốn về nhà nói với mẹ.
Chu Minh Dũ nghiêng người chắn cửa lại, cười như không cười nói, “Anh Tư à, anh nói đàng hoàng với mẹ nha, đừng chọc giận mẹ, nếu như mà chọc giận mẹ, chúng ta thì không ai sống tốt cả.”
Chu Minh Lâm: “Anh… biết rồi.”
Lúc này Mạc Ứng Tập đã đi theo Mạc Như về nhà, gian phía đông chỉ có Trương Thúy Hoa và Hà Tiên Cô đang nói chuyện.
Hà Tiên Cô đang hỏi vợ giúp Chu Minh Lâm, cháu gái nhà ngoại của Vương Quế Quyên công xã, con gái của nhà họ Vương Sa Ô Vương Kim Thu, nhà cũng có một chị dâu là lao động tiêu biểu.
Vương Kim Thu mặt mũi đoan trang, tay chân nhanh gọn, cực kì giỏi giang.
Ý của Vương Quế Quyên, chỉ cần cháu gái có thể gả đến đội hai là được, có thể gả cho thanh niên của nhà tốt nhất thì là tốt nhất, nếu như không được gả cho người khác cũng được.
Bà ta biết Hà Tiên Cô là người cẩn trọng, sẽ không giống như người ta vậy việc chưa thành đã hò hét cho cả thôn biết, để người ta nói ra nói vào.
Hà Tiên Cô lén lén tìm Trương Thúy Hoa hỏi thử trước, nếu như Trương Thúy Hoa đồng ý, thì gặp mặt một chút, rồi quyết định. Nếu như không có hứng thú gì, thì bà ta gả cho những thanh niên Chu thành Liêm kia.
Dù gì bên nhà gái chỉ cần gả cho thanh niên của đội hai là được, chỉ cần không phải là thanh niên lười tàn phế thì đều thích.
Trương Thúy Hoa hỏi thăm kỹ lưỡng một chút, cảm thấy cô gái này không tồi.
Con người Vương Quế Quyên, Trương Thúy Hoa từng gặp hai lần ở hợp tác xã mua bán.
Ấn tượng của Trương Thúy Hoa đối với bà ta cũng không tồi, những thanh niên trẻ kia đều tỏ vẻ cho những nông dân đến mua đồ xem, nhưng mà Vương Quế Quyên thì không có.
Ngoài ra đại đội Sa Ô của nhà họ Vương cũng không tồi, giá trị điểm công tác của đội này của Vương Kim Thu cũng được hơn bốn hào, điều này nói rõ là đội này cũng không tồi, các thành viên cũng làm việc tốt.
Hơn nữa nhà gái cũng nói rồi, người ta tìm sui gia để gả con gái, không phải bán con gái, nhà trai chỉ cần phụ trách quần áo kết hôn của con gái là được, không cần sính lễ.
Trương Thúy Hoa cảm thấy gia đình này không tồi, rất là động lòng.
Còn về việc con dâu có xinh đẹp hay không, bà ấy không để tâm lắm, chỉ cần đàng hoàng là được.
Con gái dưới quê có mấy người được xinh đẹp như Mạc Như?
Khám Yến Nhi thì đúng là xinh đẹp, nhưng mà bà ta không thích.
“Bác cả nó à, hôn sự này mà bác nói tốt, đều hợp ý hơn những hôn sự mà trước đó tôi từng nghe.” Trương Thúy Hoa cảm thấy trước đó không phải là mình yêu cầu quá cao, chỉ là cảm thấy thiếu đi gì đó, không đủ hợp ý.
Lúc này nghe Hà Tiên Cô nói như vậy. bèn cảm thấy rất không tồi. điều kiện cũng xứng đôi với lại nhà mình. con gái cũng là người biết sống qua ngày.
Hà Tiên Cô cười nói: ”Vậy thì chị trả lời cho người ta nha.”
Vừa nói Chu Minh Lâm bước vào từ bên ngoài, nhưng lại cũng không dám vào gian phía đông, đứng ở cửa của nhà chính và gian phía đông, nhìn Trương Thúy Hoa một cái, lại hỏi Hà Tiên Cô: “Chào bác cả.”
Hà Tiên Cô cười nói: “Mấy người thanh niên của nhà chúng ta, người nào người nấy cũng là thanh niên tốt, cưới vợ đúng thật là không rầu chút nào.”
Trương Thúy Hoa cười lạnh lùng: “Lúc ngu ngốc thì cũng đủ để chọc người ta tức giận.”
Hà Tiên Cô xem như bà ấy nói đùa, bèn cười ha ham nói ngày mai đi trả lời cho người ta.
Chu Minh Lâm nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ à, con muốn… muốn nói hai câu.”
Trương Thúy Hoa nhìn anh ta một cái, “Biết rồi, không cho, cút!”
Hà tiên cô: Đây là kiếm chuyện ư?
Chu Minh Lâm: ...
Trương Thúy Hoa cười với Hà tiên cô, nói: “Để tôi tiễn chị.”
Chu Minh Lâm bị coi thường, anh ta đứng đo không biết làm gì.
Anh ta vốn không giỏi ăn nói, chỉ đến nói chuyện với Trương Thúy Hoa với một bầu nhiệt huyết, nhưng cũng không chắc chắn được gì, giờ bị coi thường như thế không biết phải nói gì.
Anh ta nhìn Trương Thúy Hoa tiễn Hà tiên cô ra ngoài, đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì sau đó. Trương Thúy Hoa quay về ngay sau đó, bà không thèm nhìn mà đi thẳng vào phòng lên giường đất dọn dẹp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Anh nhìn Trương Thúy Hoa tiễn Hà tiên cô ra ngoài, đầu óc trống rỗng không biết nói gì tiếp theo, ngay sau đó Trương Thúy Hoa đã quay lại, không thèm nhìn, anh vào nhà thu dọn chăn bông và chuẩn bị ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận