Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 736: Bản lĩnh lớn (4)

Chương 736: Bản lĩnh lớn (4)
Chương 736: Bản lĩnh lớn (4)
Đại Hắc ăn nhiều sức khỏe, lực mạnh hơn những con gia súc khác, bình thường kéo xe kéo trong đội, lưỡi cày gỗ cũng không phát huy được bản lĩnh của nó.
Cả buổi chiều Mạc Thụ Kiệt đã bảo Đại Hắc kéo bốn lần lưỡi cày sắt, lần thứ nhất mười phút, lần thứ hai mười lăm phút, lần thứ ba hai mươi phút và lần thứ tư nửa tiếng.
Đến lần cuối cùng Đại Hắc đã kéo quen thuộc rồi, thậm chí không cần người ra lệnh để biết phải đi thế nào.
Mấy người Chu Thành Chí vui mừng vội khen ngợi: “Chú em Mạc tập huấn thật tốt, Đại Hắc đủ sức, kéo lưỡi sắt này đúng là hay thật.”
Hai con trâu nếu như có thể kéo một ngày sáu mẫu đất, thì nhanh hơn nhiều so với các gia súc khác.
Lúc gần tan làm, Mạc Như và Chu Minh Dũ qua tìm Mạc Thụ Kiệt, bảo tối ông ấy sau khi ăn cơm đến nhà ở.
Mạc Thụ Kiệt không chịu: “Đội người ta thuê ba đến huấn luyện gia súc, sao ba có thể đến nhà con gái để hưởng phước? Không cần các con lo lắng, tối nay ba sẽ ngủ một giấc ở chuồng gia súc, vừa hay tập huấn một chút con trâu đen to này.”
Bên kia Chu Thành Chí nghe thấy, vội nói: “Chuồng gia súc sao có thể ở người được, Chú em ông đừng chê bai chúng tôi chứ. Hai vợ chồng nhỏ cũng muốn ông về để thân cận một chút, ông về đi.”
Mạc Thụ Kiệt trông tính tình ôn hòa nhìn dễ chịu, nhưng mà một khi đã quyết định thì lại không nghe người khác nói, cứ phải ở chung với gia súc, nói như vậy thì mới có thể huấn luyện gia súc được.
Mạc Như cũng không còn cách nào, bảo đội trưởng cũng đừng để tâm, chắc là huấn luyện gia súc cần thiết.
Trong lòng Chu Thành Chí rất ngại, nói với Mạc Như: “Sỏa Ni, đến nhà ăn nói một tiếng, chiên hai cái trứng gà cho Chú em, tối nay tôi muốn mời ông ta uống hai ly.”
Mạc Thụ Kiệt lại sống chết không chịu, đừng làm đặc biệt, cơm của nhà ăn là tốt lắm rồi.”
Chu Thành Chí cũng không còn cách nào, chỉ đành khóc cười không được: “Chú em à, ông lì thật đó.”
Mọi người đều cười phá lên, Chu Thành Nhân còn lầm bầm với Chu Thành Nghĩa nói: “Còn bảo người ta lì chứ.”
Sau khi tan làm, Mạc Thụ Kiệt cùng với Chu Thành Nhân đến chào hỏi với Trương Thúy Hoa trước, nhận họ hàng một chút.
“Phải cảm ơn mọi người nhiều, nhà chúng tôi hiện tại không có gió lùa, nóc nhà không bị dột mưa.”
Trương Thúy hoa cười nói: “Ông anh khách sáo quá, chúng ta là sui gia, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà.”
Bànói lấy cơm rồi về nhà cùng ăn, Chu Thành Nhân nói các bác phải đến nhà đội trưởng, bởi vì Mạc Thụ Kiệt là đội trưởng mời đến để huấn luyện gia súc, không phải đến để thăm họ hàng.
Trương Thúy Hoa: “Được rồi, tôi cũng không có giành người với các chú. Ông anh đi đi, đừng ngại, ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, đều là người nhà cả.”
Mạc Thụ Kiệt vâng liên tục, sau đó đi theo Chu Thành Nhân đến nhà đội trưởng. không tránh được lại còn làm quen một vòng những ông già và những người trẻ.
Mạc Ưng Tập lúc mới đầu nghe nói ba mình đến, còn tưởng là bảo cậu bé về nhà, lại nghe nói là đến tập huấn gia súc mới thấy yên tâm.
Cậu bé đến báo cáo với Mạc Thụ Kiệt, chủ yếu biểu hiện rằng mình ở nhà chị gái mình, vừa ngoan vừa hiểu chuyện khiến cho mọi người cùng với ba cậu khen ngợi cậu.
Người ta còn không hiểu, Chu Thành Nhân và Chu Thành Chí thì biết chuyện, không khỏi khen ngợi Mạc Ưng Tập.
Mạc Thụ Kiệt yên tâm, Mạc Ưng Tập vui vẻ, rồi vui mừng về nhà chơi.
Sau khi ăn cơm, Mạc Thụ Kiệt đến nhà Chu Thành Nhân ngồi một chút, nói chuyện phiếm với Trương Thúy Hoa, sau đó thì rốt cuộc cũng không đến nhà Mạc Như ngủ, cứ đòi ngủ ở chuồng gia súc.
Lúc ông ta quay về Trần Tứ Hỷ còn đang thêm cỏ cho gia súc.
Mạc Thụ Kiệt khen ngợi Trần Tứ Hỷ: “Ông anh Trần chăm sóc gia súc tốt thật, chuồng gia súc dọn dẹp sạch sẽ, các gia súc đều ở vui mừng lắm.”
Trần Tứ Hỷ trong lòng thoải mái, nói: “Chú em Mạc thật biết nói đùa, gia súc này có vui mừng không thì chúng ta cũng không biết, bọn nó đâu có biết cảm ơn đâu.”
Mạc Thụ Kiệt cười nói: “Không phải chuyện như vậy đâu, gia súc này của anh nếu như mà chớp mắt liên tục, đôi mắt sáng chưng, miệng không ngừng nhai, thì chính là tỉnh táo vui mừng, nếu như gia súc đó mà híp mắt giống như không mở lên được, ánh mất không có sức, miệng cả ngày mới nhúc nhích một cái, thì đang chịu tội đó.”
Trần Tứ Hỷ: Tôi lại tin đấy!
Mạc Thụ Kiệt hỏi Trần Tứ Hỷ làm sao để cho gia súc ăn, còn nhiệt tình trao đổi một chút, dạy Trần Tứ Hỷ Làm sao có thể tiết kiệm lương thực lại có thể khiến cho gia súc ăn vừa no vừa vui mừng.
Sau khi gia súc làm việc xong, phải chờ nó nhai mới bắt đầu cho ăn, còn phải làm sao cho gia súc vừa hết buồn ngủ vừa hồi phục nhanh, ngày hôm sau tinh thần phấn chấn tiếp tục làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận