Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 675: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (3)

Chương 675: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (3)
Chương 675: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ) (3)
Kiếp trước, Chu Minh Dũ đã xem rất nhiều tư liệu, chỉ cần các cán bộ đại đội tự nói ra, rằng thảm họa không đến mức nghiêm trọng, bản thân rất tận tâm với công việc, nghĩ thấy cũng đúng, ai sẽ nói rằng họ đã ức hiếp người dân khi đang thực hiện nhiệm vụ chứ?
Huống hồ tư liệu đều do người có học thức viết, có rất nhiều người dân không ăn học không biết chữ thì viết được chữ gì? Chỉ là lầu bầu với cháu trai của mình mà thôi.
Vậy nên cả hai thực sự rất tự hào về người cán bộ như Chu Thành Chí, không nói về năng lực cao thấp, có thể giải quyết công bằng, cố gắng hết sức giữ gìn tính tích cực của hầu hết các xã viên, lại có thể gánh vác được áp lực của bí thư đại đội, bảo vệ sự an toàn và ấm no của xã viên.
Từ thôn Chu gia đến Mạc Gia Câu không phải một con đường thẳng mà phải rẽ mấy khúc cong, đi ngang qua vái cái thôn mới đến được.
Khi đi ngang qua một thôn nọ, bọn họ vừa đúng lúc bắt gặp cuộc họp “phê bình”, nghe xong mới vỡ lẽ là do đôi vợ chồng trẻ kết hôn không chịu đi chào bí thư đại đội trước, đây là lời miệt thị chính phủ và khinh thường đảng.
Mạc Như tìm một phụ nữ hỏi nhỏ, người phụ nữ kia thỏ thẻ: “Không đi kiểm tra cho anh ta.”
Cái gọi là kiểm tra cho anh ta, đó chỉ là nội dung phong phú, người ta kết hôn tại sao lại kiểm tra anh ta?
Đây gọi là “vua một cõi” muốn hưởng quyền canh đầu.
Mạc Như lặng lẽ ghi chép lại bí thư đại đội của thôn này: Lữ Kỷ Hữu, thôn Bắc Oa Tử.
Khi có cơ hội, có thể xem tình hình báo tin cho Lâm Thư, hy vọng đến lúc đó công xã có thể quản lý.
Ước chừng khoảng hơn mười giờ, Mạc Như và Chu Minh Dũ đi đến Mạc Gia Câu. Ban đầu Mạc Gia Câu không thuộc xã Song Câu, nhưng hiện tại thành lập công xã nằm trong phạm vụ công xã Hồng Kỳ.
Mạc Gia Câu có cái tên như vậy bởi vì có một rãnh lõm lớn cách đó một dặm về phía nam, rộng bốn mươi mét, sâu bốn lăm mét và dài hàng trăm mét, đồng ruộng gần đó luôn được tưới bằng nước.
Khi đi ngang qua con mương lớn, họ thấy dưới đáy mương đông đúc người, nhiều xã viên đang lao động tập thể.
Bọn họ đẩy xe, gánh giỏ, xách giỏ, chở đất từ ​​dưới mương lên hai bên bờ.
Mạc Như nói: “Anh Út Năm! Bọn họ làm gì thế?”
Chu Minh Dũ: “... Kéo phù sa làm phân bón ư?”
Mạc Như: “Em thấy bọn họ chuyển cát khô, dưới mương cũng không có nước.”
Chu Minh Dũ cũng thấy khó hiểu: “Năm kia đến nước vẫn còn rất nhiều, sao năm nay lại cạn rồi?”
Trước đây, hai bên bờ có nhiều hoa màu cần nhiều nước, lúc tưới cũng thuận tiện, nhưng hiện tại đã cạn rồi, thực sự là bất hợp lý.
Bọn họ lại đi tiếp một đoạn đường, phát hiện đằng xa có nước, giữa đoạn đường này và đoạn đường kia có cái gờ đất chắn ngang dòng nước, không biết là tại sao.
Mạc Như nói: “Có khi nào nhà mẹ đẻ đào mương ở đây không, chúng ta tìm một người hỏi xem.”
Chu Minh Dũ bảo cô đứng đợi, còn anh đi hỏi.
Chu Minh Dũ nhìn thấy cạnh mương có một người ra vẻ cán bộ đứng ở đấy, anh ta vừa xỉa răng vừa khoa tay múa chân, Chu Minh Dũ đi đến hỏi: “Cho hỏi...”
“Ái chà, anh muốn gì?” Người kia giống như bị anh hù dọa, lập tức trợn tròn đối mắt: “Anh là ai? Thuộc đội sản xuất nào? Sao không làm việc mà lại quanh quẩn ở đây? Anh muốn dọa chết tôi phải không?” Người kia không đợi Chu Minh Dũ nói xong đã ngắt lời anh, dáng vẻ gào thét như muốn ăn thịt người.
Chu Minh Dũ cũng bị anh ta làm giật mình, bước chân và giọng nói của anh ta vẫn rất bình thường. Hơn nữa, ở đây tiếng nói của biển người ồn ào, anh không thể không có chút âm thành nào trong lỗ tai chứ, còn làm anh giật mình, sao anh dễ bị giật mình đến thế.
“Tôi không phải thuộc đội sản xuất của các người, tôi đi thăm bà con.” Chu Minh Dũ nói.
Cán bộ kia nghe nói đến thăm bà con nên nhìn chằm chằm Chu Minh Dũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt phòng bị gặng hỏi: “Đến từ đại đội nào? Tìm ai?”
Bộ dạng anh ta như phòng trộm khiến Chu Minh Dũ thấy không thoải mái.
“Tìm nhà Mạc Thụ Kiệt.”
“Cái gì? Mạc Thụ Kiệt ư?” Cán bộ kia nghiêng đầu nhếch mép nhìn Chu Minh Dũ, nhìn bộ dạng anh ta không tốt lành gì: “Đợi ở đây đi.”
Nói xong, anh ta chạy đi.
Chu Minh Dũ thấy anh ta chạy đến đám người ở phía xa, thì thầm rồi ngay sau đó, có vài người đi đến chỗ anh.
Mạc Như chạy đến: “Anh Út Năm, chắc có gì đó bất thường.”
Chu Minh Dũ nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thẳng vào trong thôn hỏi xem.”
Cả hai đi về hướng bắc.
Lúc này, cán bộ kia dẫn theo hai người chạy đến, hét to: “Đứng lại.”
Trong đó, có một tên hung hăng càn quấy tóm lấy vai của Chu Minh Dũ, định giữ anh lại để ra oai phủ đầu.
Chu Minh Dũ ghét bọn họ chưa hỏi rõ trắng đen đã động tay, trực tiếp đối xử với người khác như là phần tử xấu. Anh cũng không khách sáo nữa, cơ thể lùi một bước chỉ trong chớp mắt, rồi dùng vai chống cự, hất người đàn ông kia ngã nhào xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận