Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 250: Vào thành phố (2)

Chương 250: Vào thành phố (2)
Nghe cô nói ung dung như thế, Trương Kim Lạc và những người khác bắt đầu khiêu khích.
Cao Dư Phi tức giận: “Các người câm miệng lại đi, ngay cả phép cộng trừ cũng không làm được thì có tư cách gì chế giễu người khác.”
Trương Kim Lạc không ngờ Cao Dư Phi lại chất vấn anh ta, nấc một tiếng không biết nói gì mới phải.
Mạc Như và Chu Minh Dũ từ biệt Cao Dư Phi.
Chu Bồi Cơ xách đồ đi theo bọn họ: “Sao cô lại có năng lực như thế, còn biết vẽ nữa.”
Mạc Như cười nói: “Đây mà gọi là năng lực gì? Ba anh cũng biết đấy, các người còn biết đan chiếu đan giỏ, vậy chẳng phải là càng có năng lực hơn sao?”
Chu Bồi Cơ gãi đầu: “Vậy thì có gì ghê gớm đâu, mọi người đều biết mà.”
“Anh nghĩ mọi người đều biết, nhưng cũng có nhiều người không biết đấy thôi, tôi thấy cũng khá lắm đấy.” Dù sao sau khi cô xuyên không đến thì cảm thấy những người này thật lợi hại, ai cũng có một đôi tay khéo léo.
Khi chia tay nhau ở ngã rẽ, Chu Bồi Cơ nói: “Chu Minh Dũ! Lát nữa đến nhà tao một chuyến, có thể mẹ tao cũng muốn nhờ các người giúp mua ít đồ.”
Chu Minh Dũ nhận lời rồi dìu Mạc Như về nhà.
Trương Thúy Hoa vẫn đang xoắn dây thừng, còn ông Chu đan giày rơm, những người khác đều đang ở trong phòng.
Dây thừng và giày rơm ở quê đều là nhu yếu phẩm và tiêu hao rất nhanh, ngày thường được chuẩn bị rất nhiều trong nhà nên rãnh rỗi là phải làm.
Chu Minh Dũ đi tìm Trương Thúy Hoa nói chuyện mua đường nâu ở huyện.
Trương Thúy Hoa nhìn anh rồi nhìn Mạc Như, lúc chiều đi làm, con trai nói với bà đến huyện mua đường nâu, bà lập tức cảm thấy hai vợ chồng muốn kiếm chuyện.
Anh nói mua đường nâu thì mua đường nâu, sao phải để cho vợ chình ình cái bụng rồi còn phải đi theo?
Đây chẳng phải là chuyện đơn thuần chỉ mua đường nâu.
Quả nhiên, con trai đã mở miệng: “Mẹ! Mẹ nói con có thể lấy trứng gà đến huyện lị…”
Trương Thúy Hoa giật mình: “Hồng Lí Tử! Con muốn phạm sai lầm à.”
Ông Chu tiếp tục đan giày rơm, ông không lên tiếng.
Chu Minh Dũ nói nhỏ: “Mẹ! Phạm sai lầm gì rồi, hợp tác xã thu chúng ta ba xu một quả, bên ngoài ít nhất là sáu xu.”
Lúc này, trứng gà trong thành đã không còn mở rộng cung ứng nữa mà có số lượng hạn chế như dầu lương thực.
Huyện lị nhỏ gần với nông thôn, ở nông thôn có người thân thì có thể mua giúp một ít, hoặc mạnh dạn hơn một chút thì dám đến thôn làng vùng sát cổng thành tự do mua ít trứng gà, rau xanh và lương thực ở chợ, đương nhiên giá cả cũng đắt, một quả trứng gà có thể là sáu xu đến một hào nhưng không cần phiếu.
Những thành phố lớn kia ước tính cũng phải ba bốn hào một quả, chừng này chưa chắc đã mua được, dù sao đánh vào chợ đen xóa bỏ tư tưởng xấu, bị bắt thì bị đánh rất nghiêm khắc, thường thì người ta thật sự không dám bán.
Qua hai năm nữa, giá cả chợ đen gấp chục lần giá ổn định thì lại không mua nổi.
Anh chỉ đang nghĩ vợ anh sắp sinh em bé và ở cữ, cũng phải ăn một ít cháo gạo kê đường nâu và nước trứng gà đường nâu, nếu không thì cơ thể sẽ hao tổn, cho nên làm nũng với mẹ anh gì đó cũng không phải không làm được. Anh cần phải dành dụm ít tiền, vợ sinh em bé rồi thì chắc chắn phải mua ít để ăn và để dùng.
Anh vừa xây nhà xong, ngại nói với nhà là cần tiền nên phải đến chợ đen kiếm tiền.
Trương Thúy Hoa lo lắng nhìn anh: “Hồng Lí Tử! Suy nghĩ của con như thế rất nguy hiểm, nếu người khác biết được…”
“Mẹ, người khác sẽ không biết đâu, con có cách mẹ yên tâm.” Chu Minh Dũ cam đoan.
Trương Thúy Hoa lại nhìn Mạc Như, nghĩ rằng có Đại Tiên che chở chắc là không có vấn đề gì: “Vậy con mang hết trứng gà trong nhà đi.” Có lấy hết đi cũng không sợ, ngày nào gà mái cũng đẻ trứng, đợi đến khi Mạc Như sinh lại có thể trữ không ít.
Những ngày này có Mạc Như chăm sóc, gà mái đẻ trứng rất chăm chỉ, cộng thêm việc người trong thôn đổi nến tổng cộng có khoảng bốn trăm quả. Mấy hôm trước cô dặn Chu Minh Dũ đi đổi, anh cũng không nỡ nên nói trữ lại, đoán là vẫn đợi ở đây.
Lúc đó, Trương Thúy Hoa còn sợ thời gian ở nhà lâu, trứng gà sẽ dễ hư, đương nhiên bà không biết phần lớn trứng gà đã bị Mạc Như thu vào trong không gian để giữ tươi, cách một thời gian thì đổi một lượng.
Chu Minh Dũ thấy bà đồng ý, anh vui mừng ôm lấy bà: “Mẹ! Mẹ đúng là quá sáng suốt rồi.”
Trương Thúy Hoa ôi dào một tiếng: “Lớn to đầu rồi còn như đứa trẻ.”
Ông Chu liếc nhìn anh, nói: “Đến nhà bác cả đội trưởng xin nghỉ phép, có lẽ nhà ông ấy cũng có vài quả trứng.”
“Dạ được. Con cũng đến nhà bác cả và chú xem bọn họ có cần con mua giúp thứ gì không.” Đương nhiên, cũng tiện thể xem bọn họ trữ bao nhiêu trứng gà rồi, mang đến thành phố nghĩ cách bán hết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận