Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 637: Đặc quyền

Chương 637: Đặc quyền
Chương 637: Đặc quyền
Không nói thôn ngoài, chỉ nói trong thôn này.
Đội ba đội bốn không chỉ không được chia tiền, thậm chí còn nợ đại đội.
Bởi vì bọn họ có hơn một nửa khẩu phần lương thực không kiếm được ba trăm sáu, muốn ăn cơm thì phải thiếu nợ.
Đừng nói là chia tiền, ngay cả lương thực cũng không thu lại được thì làm gì được chia tiền?
Năm nay đội ba đội bốn, mỗi người chỉ có thể được chia khẩu phần lương thực chưa đến hai trăm cân, điều này rất dễ hiểu.
Còn khẩu phần lương thực của đội hai bọn họ rất thật, còn có người có thể giữ tiền lãi hai trăm cân làm trợ cấp, số này đã được giữ ở đội sản xuất.
Nói đến chuyện vui chia tiền, bọn họ lại bắt đầu thoải mái.
“Năm nay, chúng tôi muốn mua giấy vệ sinh, sau khi dùng thứ này, chúng tôi không muốn dùng gậy nữa.”
“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi cũng mua, chúng tôi tự mua rất rẻ, rất là có lợi.”
Chia tiền trong ngày cũng không kịp đi chơi, đành phải đợi đến mười chín rồi tính tiếp.
Đã qua thời kỳ mùa màng bận rộn rồi, công cuộc luyện sắt thép cũng đã kết thúc, hạn chế đối với chợ cũng không quá khắt khe. Trước kia quy định mười ngày đi chợ một đợt, hiện tại lại khôi phục phong tục như trước chẳng hạn ngày bốn ngày chín đi chợ lớn, ngày hai ngày bảy đi chợ nhỏ.
Kiểu chợ này là người dân nông thôn tự mua bán không cần phiếu, khác với hợp tác xã và chợ nông sản ở thành phố. Sản phẩm chợ lớn là đầy đủ nhất, từ nồi bát gáo chậu, áo quần, vải cho đến rau thịt, thứ gì cũng có, chợ nhỏ chủ yếu là rau thường ngày.
Hiện tại, có rất nhiều thứ bị hạn chế, không cho phép bán ở chợ. Người quản lý chợ mang phù hiệu trên áo đi tuần tra, nếu nhìn thấy bán gà vịt cá thịt, trứng gà, gạo, mì các loại thì tịch thu và cảnh cáo.
Ăn cơm ở nhà ăn, hiện tại xã viên không có ruộng đất, lương thực, súc vật, gia đình. Nếu bán đồ bị bắt thì sẽ bị nói là trộm tập thể, khoét tường chủ nghĩa xã hội.
Vậy nên hiện tại ở chợ cũng chỉ bán ít hàng đen, tranh Tết, hương nến, rau khô… áo quần, vải cũng là do một số người tự dệt vải đi bán, tổng thể mà nói sản phẩm ít đến đáng thương.
Cho dù chợ có nhiều thứ, cũng là một tập tục của người dân, có nghèo cũng phải đón Tết.
Huống hồ, năm nay đội hai chia tiền có chống lưng, lưng cứng nên tất nhiên phải đi chợ. Có tiền không đi một vòng quanh chợ, dường như không trút hết ra được niềm vui sướng đó, tất cả mọi người đều biết bọn họ được phát tiền, năm nay có tiền lãi, muốn mua gì thì cứ mua.
Hừm, đâu có như trước đây, đi chợ mua chậu hoặc bị người ta chê bai kén cá chọn canh, nói đừng chọn nữa, đến hợp tác xã mua vải cũng bị chê không mua được thì đừng mua.
Nhất là đội sản xuất khác không được chia tiền, ai cũng đâm chiêu ủ dột than ngắn thở dài, bọn họ cảm thấy bản thân càng thêm mở mày mở mặt, đây là số tiền tự dùng sức kiếm được.
Điều đó chứng tỏ bọn họ không lười biếng, bọn họ là những xã viên chăm chỉ nhất.
Đáng để tự hảo.
Vậy nên đại đội Tiên Phong chỉnh là đại đội tiêu biểu nhất, hai đội sản xuất vui mừng mặt mày rạng rỡ, chỉ muốn người trong thiên hạ biết được năm nay mình kiếm được tiền, có thể đón được cái Tết được mùa. Còn hai đội sản xuất kia mặt ủ mày ê, ăn khoai lang hồ đồ nằm trên giường đất cứng đơ than ngắn thở dài, ngưỡng mộ ganh tỵ hận, tự oán trách tự đau đớn, chỉ muốn xã viên của hai đội kia hoán đổi, bản thân đi phát tiền, còn bọn họ thì chịu đói chịu lạnh.
Trời lạnh cóng không có nồi, có tiền thì đến chợ mia nồi đất, chậu sành dùng. Nhưng bọn họ chỉ có thể chịu lạnh chịu rét, lạnh đến chết đi được, không chịu đựng được thì ở trong phòng nhóm lửa, ngột ngạt đến mức cả nhà khói đen biến thành than đen, ai cũng đen xì như kẻ ăn xin.
……
Sau lễ Lạp Bát là năm mới, trước kia cả nhà chung sống với nhau, hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị đồ tết. Bận rộn mệt mỏi cả năm trời, đợi chờ sang năm mới được thoải mái và tận thưởng, gia súc còn nghỉ ngơi ba ngày huống hồ là con người. Năm mới bận rộn cày bừa và gieo trồng vụ xuân, bắt đầu một năm lao động cực nhọc.
Nhưng hiện tại ăn nhà ăn tập thể, gà vịt cá thịt cơm mì rau không thuộc gia đình quản lý, có rất nhiều người nhàn rỗi không biết phải làm gì, có cảm giác không biết phải làm sao.
Những người chưa chia tiền thì chẳng sao, chia tiền rồi thì cầm tiền cũng không mua được đồ tết, có cảm giác anh hùng không có đất dụng võ.
Chu Thành Chí không quản bọn họ, kể từ sau lễ Lạp Bát, cho dù tập thể nghỉ lễ, ngoài số ít vẫn còn có một số việc lặt vặt riêng thì những người khác có thể hoạt động tự do.
Vậy nên có một số người cho rằng có tiền nhàn rỗi nhưng không có gì làm.
Đúng là thời đại địa chủ giàu có, đây là điều không tốt, đây chẳng phải là chờ được giáo dục hay sao? Tìm việc gì đó làm để bận rộn cả năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận