Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 12: Không bị lung lay (1)

Chương 12: Không bị lung lay (1)
Chương 12: Không bị lung lay (1)
Trước kia khi không tranh công điểm, nhà họ Triệu quanh năm suốt tháng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cha mẹ xúi giục mấy đứa con dạo chơi khắp thôn, thấy nhà ai đang ăn cơm thì cứ ăn vạ không đi, họ da mặt mỏng cũng ngại đuổi, nói chung ý là cũng có thể cho một miếng để ăn. Nhà ai cũng không giàu có, làm như vậy được một ngày hai ngày, qua ngày thứ ba thì không được người ta đón nhận. Mấy đứa nhỏ đói đến phát hoảng, thật vất vả lắm mới có một nhà da mặt mỏng không tiện đuổi đi cho nên bọn họ cắn chặt không buông, mỗi ngày đều ăn vạ nơi đó. Nếu là nhà người ta có con nít thì càng dễ làm, lấy cớ là tìm bạn chơi, có cha mẹ đã sớm tống cổ con mình ra ngoài chơi không được ở nhà, bọn họ cũng nán lại đến khi ăn cơm cũng không chịu tản ra, nhất định cứ bám riết theo người ta.
Cho nên, rất nhiều người trực tiếp trở mặt, cấm lão con cái nhà họ Triệu đi theo.
Chỉ có Triệu Hỉ Đông, từ nhỏ đã đi theo Chu Minh Dũ, giống như cái đuôi nhỏ, cả ngày chạy theo gọi anh trai này anh trai nọ, mỗi ngày đều đến nhà họ Chu kiếm cơm ăn, mà Chu Minh Dũ tuy rằng kiêu căng ngạo mạng nhưng lại chăm sóc cậu ta rất tốt. Chẳng những tự mình chăm sóc cậu ta mà còn để ông chú Chu Thành Liêm cũng chăm sóc cho cậu ta, thường xuyên bí mật lấy mấy thứ bánh khoai lang hoặc là bánh ngô hấp cho Triệu Hỉ Đông ăn.
Đặc biệt là trong thời gian kháng chiến khi ấy, nhà nào cũng đều ăn không đủ no, nhà họ Chu cũng con cháu một bầy lấy đâu ra đồ cho cậu ta ăn? Nhưng mà mỗi khi cậu ta đói đến mức hai tròng mắt xanh lè, Chu Minh Dũ vẫn sẽ để dành một ít phần thức ăn của mình đưa cho cậu ta.
Bởi vì Minh Dũ cảm thấy bọn họ anh em tốt, dù sao thì từ nhỏ Triệu Hỉ Đông đã luôn tôn sùng Chu Minh Dũ như một anh hùng, mở miệng một cái là gọi anh trai nghe đến thân thiết, thỏa mãn lòng hư vinh của Chu Minh Dũ.
Tình hình này bắt đầu thay đổi sau khi Chu Minh Dũ kết hôn, chính xác là thời điểm Chu Minh Dũ bị đánh vào đầu.
Nửa tháng trước, sở dĩ Chu Minh Dũ cùng Trương Kim Nhạc đánh nhau cũng chính là vì Triệu Hỉ Đông chạy tới nói rằng Trương Kim Nhạc bôi nhọ nhà họ Chu vì đã kết thông gia cùng bốn loại phần tử, nói cả nhà họ Chu gia cũng tham nhũng, là kẻ thù không đội trời chung của nhân dân, là sâu mọt của xã hội chủ nghĩa. Vì vậy Chu Minh Dũ càng thêm khinh thường Trương Kim Nhạc, trong một lần oan gia ngõ hẹp, cả hai bên đều cố ý kiếm chuyện, Triệu Hỉ Đông lấy đá ném Trương Kim Nhạc, kết quả là lao vào đánh nhau.
Để bảo vệ cho Triệu Hỉ Đông, Chu Minh Dũ đã bị đánh vào đầu hôn mê hơn hai ngày, "Châu chấu” Chu Thành Liêm sợ cậu ta sẽ đi đời nhà ma nên sụt sùi gạt lệ đòi đi tìm nhà họ Trương liều mạng, kết quả là bị Trương Thúy Hoa ngăn cản.
Đã mấy ngày không gặp, cũng chưa từng nghĩ tới mới sáng sớm mà Triệu Hỉ Đông đã chạy đến nói mấy lời này, Chu Minh Dũ đương nhiên không thèm để ý tới.
Anh có tính cách bất đồng với nguyên chủ, theo như lời Mạc Như nói, đó là dù trời có sập cũng không lay chuyển, ở đầu trận tuyến cũng không làm anh xúc động chứ đừng nói là muốn lung lay anh.
Anh nói: "Tôi đang gánh nước.”
Triệu Hỉ Đông sửng sốt, gánh nước thì có gì quan trọng chứ? Ở trong mắt của “Chu bát lộ” thì đánh giặc mới là chuyện quan trọng nhất.
Mạc Như nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt, với sự ăn ý giữa cô và chồng thì lập tức biết được anh không thích người này, cô liền nhấc chân đi về phía trước, Chu Minh Dũ cũng gánh nước đi cùng.
Triệu Hỉ Đông đuổi theo, "Anh trai, chúng ta cứ mặc kệ hắn vênh váo làm càn như vậy sao?”
Chu Minh Dũ nói: “Lại đi đánh một trận?”
Triệu Hỉ Đông cảm thấy giọng điệu của anh không vui, có chút giật mình, còn tự mình hỏi đi đánh nhau? Chẳng lẽ không phải là Chu Minh Dũ vừa nghe xong lập tức chạy đi đập ngay hay sao? "Anh, đầu anh không sao đấy chứ.”
Chu Minh Dũ ừ một tiếng.
Triệu Hỉ Đông nhắm mắt theo đuôi, “Anh, mấy ngày nay sao anh không đến nhà em chơi?” Chu Minh Dũ đi đến nhà họ Triệu chơi chỉ là cách nói mờ ám của cậu ta mà thôi, thực tế là nhắc khéo hai cũ khoai lang cho Triệu Hỉ Đông.
Chu Minh Dũ nói: "Bận thu hoạch, trong nhà không đủ người.”
"Vậy…” Cũng không thể mặc kệ người ta nha, Triệu Hỉ Đông làm vẻ mặt đau khổ, bước chân lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã. Nếu như là trước kia Chu Minh Dũ sẽ đưa tay ra đỡ lấy cậu ta, nhưng lúc này lại làm như không nhìn thấy, xách nước đuổi theo Mạc Như.
Triệu Hỉ Đông gần như hét lên vì sao lại mặc kệ cậu ta? Đầu óc thật sự bị Trương Kim Nhạc đánh hỏng rồi sao? Mấy ngày nay cậu ta không tới Chu gia, Chu Minh Dũ cũng không đi tìm, kết quả là ngày nào cũng phải chịu đói, cảm giác thật không dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận