Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 235: Tuỳ ý nuôi dưỡng (4)

Chương 235: Tuỳ ý nuôi dưỡng (4)
Ông ta suy nghĩ kẻ lỗ mãng này nghe người ta nói, vậy thì ai là người nói? Nếu cậu ta đã nghe nói thì có khả năng đó chính là sự thật.
Một khi chính bản thân mình đã nhận định là sự thật mà lên tiếng phản bác thì không còn đúng lý hợp tình.
“Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần bên trên có phiếu phát xuống, tôi khẳng định sẽ phát cho các đội sản xuất, các người cứ tới hỏi đội trưởng của mình là được.”
Chu Thành Chí hô lên: “Đại đội trưởng, ông đừng có mà qua loa với chúng tôi, mỗi năm ông phát có vài phiếu vải, những loại khác thì chưa từng có, Chu Thành Chí tôi dám nói dám nhận, nếu không tin thì chúng ta đối chiếu với nhau.”
Mồ hôi lạnh của Trương Căn Phát đổ liên tục, rõ ràng là ông ta tới đây để chỉnh đốn, sao lại trở thành bị nhóm lừa gạt này tới đây đòi phiếu?
Trách không được những cán bộ trên trấn đều không muốn tới đây công tác, đều nói những người chân đất không dễ đối phó, cứng đầu không có văn hóa, lại còn không chịu nghe lời người ta nói.
“Được rồi được rồi, dù sao nếu bên trên mà có phát phiếu xuống, khẳng định tôi sẽ phát cho đội sản xuất, nếu không có thì là do bên trên không phát xuống cho chúng ta. Cũng không còn sớm nữa, mọi người mau về nhà ăn cơm đi, chiều còn phải làm việc nữa.” Ông ta đã không chịu nổi nữa rồi, vội vàng muốn biến thành kim thiền thoát xác.
Trương Thúy Hoa hô lên: “Đại đội trưởng, chúng tôi ấp gà con không phải là thói quen xấu đúng không?”
“Không phải, không phải, tự mình ấp gà do mình tự nuôi, đừng có mang vào trong thành bán là được.” Trương Căn Phát chạy trối chết, Trương Đức Phát cũng vội vàng đuổi theo.
Đám người phát ra một trận tiếng hoan hô thắng lợi.
Chu Thành Chí nói: “Mọi người tản ra hết đi, nuôi gà đẻ trứng cho tốt rồi bán cho trạm thu mua của xã.”
Mọi người sôi nổi làm ầm ĩ một trận như thế cũng coi như là một chuyện tốt, về sau Trương Căn Phát không thể quản bọn họ có nuôi gà hay không nữa, cho dù nhà có nuôi mấy con gà thì Trương Đức Phát cũng không dám tới gây chuyện.
Trước kia chỉ dám nuôi ba bốn con, hiện tại nuôi năm sáu con cũng được, nếu bọn họ có tới hỏi thì nói có một con gà trống còn hai con gà không đẻ trứng, ha ha.
Đương nhiên, nếu nhiều quá thì nhà họ cũng không nuôi nổi, bốn năm con là vừa khéo, dù sao thì nếu muốn nó đẻ trứng vẫn phải cho ăn chút thức ăn chăn nuôi thô, nhà ai cũng không có nhiều lương thực cho gà ăn như thế, dù sao bọn họ còn nuôi thêm một con heo.

Rời khỏi nhà Chu Minh Dũ, Trương Căn Phát xanh mặt đi về nhà, Trương Đức Phát nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
“Đại Nhĩ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”
Nhũ danh của Trương Căn Phát chính là Đại Nhĩ, chỉ là người ta đều gọi ông là Đại Nhĩ tặc, hiện tại cứ nghe thấy cái tên này là ông ta khó chịu.
Ông ta hừ một tiếng: “Đừng có gọi nhũ danh.”
Trương Đức Phát sửng sốt, lập tức nói: “Vậy, tôi gọi ông là đại đội trưởng, ông nói xem phải làm sao? Chúng ta không lên xã cáo trạng nữa?”
Trương Căn Phát nói: “Hiện tại xã cũng bận bịu, chẳng có thời gian để ý tới chúng ta đâu.”
Các thôn bỏ đi thói quen cũ, đều là các đại đội trưởng dẫn dắt đội trưởng đội an ninh làm việc, không có người lên xã cáo trạng, nếu để người ta nhìn thấy ông ta không quản nổi một vị đội trưởng đội sản xuất và người dân trong thôn, vậy chẳng phải là mất hết sạch mặt mũi hay sao?
Trương Đức Phát nói: “Vậy chúng ta đi thăm dò xem ý tứ cấp trên về việc loại bỏ thói quen xấu này, đến lúc đó trở về bắt mấy con lừa của đội hai cũng tốt.”
Trương Căn Phát cũng nghĩ vậy, vội vàng ăn cơm rồi bắt đầu đi lên xã cùng Trương Đức Phát.
Kết quả là vừa hỏi thăm xong, nhóm cán bộ đều bắt đầu vội vã mở họp để bàn về chuyện công xã, tới mặt của chủ tịch xã Tống ông ta cũng chẳng được thấy.
Nhưng thật ra, sau khi kết thúc công việc, bí thư xã đã dành ra năm phút để gặp mặt ông ta một lần, nghe ông ta nói về chuyện loại bỏ thói quen xấu thì nhướng mày nói: “Đồng chí Trương Căn Phát, chỉ cần không có giao dịch tiền tài thì không cần trách móc quá nặng nề, dân chúng cũng phải sinh sống, kết hôn khám bệnh sinh con mua quan tài và mai táng, thứ nào cũng đều cần tới chi tiêu, dùng rau dưa còn thừa đổi lấy mấy thứ cấp bách thì về tình về lý đều có thể tha thứ, không bị liệt vào việc loại bỏ thói quen xấu. Việc cấp bách nhất lúc này vẫn là tăng gia sản xuất cho tốt, làm nhà ăn lớn, nghênh đón nhân dân công xã.’
Trương Căn Phát liên tục nói vâng.
Bí thư nói: “À đúng rồi, thôn các anh chỉ đạo công tác trồng ngô thế nào rồi?”
Trương Căn Phát vội nói: “Mấy nhân viên kĩ thuật cao đang đi xem xét khắp nơi ở chỗ chúng tôi, ngày nào cũng đi xe đạp tới giám sát chỉ đạo, rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận