Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 280: Hợp tác (5)

Chương 280: Hợp tác (5)
Đợi vật tư dồi dào vào những năm bảy mươi tám mươi, buôn bán làm giàu vẫn là chuyện rất khả quan.
Hiện tại thì ăn thật no không để bụng đói, có thể dư ra một chút để đổi lấy những nhu yếu phẩm hằng ngày đã là tốt lắm rồi. Dù sao hiện tại có rất nhiều người không mua được nhu yếu phẩm và cũng không được ăn no.
Cô và Chu Minh Dũ trao đổi ánh mắt, cả hai không muốn nhận lời Khâu Lỗi.
Đầu tiên, hành vi của tên này không phải là đầu cơ tích trữ, hắn có chút điên rồ và không đứng đắn, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn nhất định sẽ lừa bọn họ trước, đó chẳng phải là xui xẻo sao?
Thứ hai, bọn họ cũng không có nhiều đồ đạc, một năm đến thành phố hai lần hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, chưa kể là đã chào hỏi trước với Khâu Vân rồi, đến lúc đó có thứ gì cũng có thể chuyển đến hợp tác xã. Mặc dù giá tiền có thể sẽ thấp chút, nhưng sẽ không có ai bắt vì nó rõ ràng rồi, có thể quang minh chính đại kiếm tiền.
Khâu Lỗi không ngờ bọn họ lại không phối hợp.
Đúng là ngu ngốc, không có tầm nhìn, không có mắt.
Mù à?
Không nhìn ra có lợi ích gì khi hợp tác với anh ta?
Tuy rằng anh ta thấy buồn bức nhưng cũng không dám mạnh tay, dù sao hai người và Phó Trân xem ra có mối quan hệ khá tốt nên anh ta chỉ có thể lầm bầm, liên tục tẩy não cho bọn họ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày phải hạ mình cầu xin người khác giúp đỡ.
Nhưng anh ta chỉ là một thanh niên mười tám mười chín tuổi chưa từng trải đời, làm sao sánh được với Chu Minh Dũ và Mạc Như về đạo lý đối nhân xử thế nên tất nhiên sẽ bị hai người họ chèn ép, không có cách nào khác.
Chu Minh Dũ nhìn thấy biển chỉ đường cũ kỹ ở bên đường, anh tìm thấy đường đi đến xưởng bột mì, anh nói với Mạc Như: “Có phải vợ vẫn còn ít trứng gà không?”
Mạc Như gật đầu: “Đúng thế, vẫn còn khoảng hai trăm quả trứng gà.”
“Chúng ta đến xưởng bột mì bán hết rồi về.”
Lúc này, mặt trời lặn ở hướng tây, ước chừng cũng khoảng hơn bốn giờ rồi. Bọn họ bán trứng gà rồi về nhà phải mất mấy tiếng đồng hồ, về đến nhà cũng khoảng nửa đêm.
Hai người hoàn toàn không xem Khâu Lỗi ra gì, chẳng qua chỉ là một tên nhóc mà thôi, bọn họ vẫn bàn bạc cứ như bên cạnh không có ai khiến cho Khâu Lỗi tức đến mũi bị trật khớp.
Khâu Lỗi cũng ương ngạnh, cứ phải cùng bọn họ đi đến xưởng bột mì.
Dù sao thì con đường rất rộng ai đi đường nấy, chẳng lẽ không cho anh ta đi ư?
Anh ta muốn xem hai người này giả vờ thành thật và lừa người như thế nào, còn muốn tìm chú họ, hừm.
Đến khu gia thuộc của xưởng bột mì, đã có người lần lượt tan làm, có một vài phụ nữ lớn tuổi xách rau mang về nhà nấu ăn.
Chu Minh Dũ đánh xe lừa chạy đến, có bà cụ nhìn bọn họ kéo một xe lừa đồ đạc, đôi mắt lập tức sáng rực, vây lại hỏi: “Bán thế nào?”
Chu Minh Dũ nói: “Bác ơi! Bác có cần trứng gà không? Một hào mốt không cần phiếu lương thực.”
“Đắt quá.”
Mạc Như cười nói: “Bác ơi, bọn cháu có hơn một trăm quả, cả nhà không nỡ ăn nên mang đến thành phố đổi ít đồ, dùng thứ khác đổi cũng được.”
Thực ra, những thứ như diêm quẹt và muối không bị ghét bỏ, mang về thì người trong đội sản xuất cũng cần, đến lúc đó trực tiếp dùng trứng gà để đổi cũng như việc cô cất trứng gà rồi tìm thời đến đây bán.
Có một bà cụ lấy tiền mua mười quả, còn có người dùng một cuộn dây để đổi mấy quả.
Mạc Như hỏi: “Bác ơi! Nhà các bác có vụn thuốc dư nào không, bọn cháu muốn dùng trứng gà để đổi.”
Tất cả đều nói không có, một bà cụ cười nói: “Ai mà hút cái thứ đó, trong công xưởng nghiêm cấm khói lửa. Ở nhà thì hút làm gì, vừa sặc lại vừa tốn tiền.”
Khâu Lỗi cười khúc khích, nói: “Đúng là kiến thức nông cạn, dân thành phố chúng tôi đều hút thuốc lá, ai mà hút loại vụn thuốc sặc chết người của mấy người?”
Mạc Như mặc kệ anh ta, chỉ trong chốc lát cô đã bán gần hết trứng gà rồi.s
Tuy thành phố Cao Tiến không rộng nhưng có đến hai công xưởng lớn và mấy công xưởng nhỏ nên dân số rất đông đúc. Nếu có thứ gì tốt thì bán rất nhanh, nhất là trong mười ngay qua bị trấn áp dồn nén đến ngột ngạt.
Lúc này, có bà cụ căng thẳng nói: “Ái chà! Phó chủ nhiệm đến rồi, mau đi thôi.”
Một bà cụ khác bĩu môi: “Đã tan làm rồi, sao còn quản nhiều như thế.”
Mạc Như nhìn thấy một nữ cán bộ khoảng bốn mươi tuổi đang đi về phía này. Trời nắng nóng, cô ấy mặc đồng phục Lênin, buộc thắt lưng, tóc ngắn ngang tai, đeo một cây bút ở dây đeo ngực bên trái, dáng dấp rất xinh đẹp, hai hàng lông mày khí khái hào hùng, trông có vẻ xụ mặt rất nghiêm túc.
Khi nhìn thấy xe lừa, cô ấy lập tức cảnh giác và bước nhanh tới: “Đang làm gì thế? Cô từ đâu đến? Đông Quan hay Nam Quan? Cô bán thứ gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận