Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 524: Chỉ trích

Chương 524: Chỉ trích
Chương 524: Chỉ trích
Không đợi hắn run cầm cập nói xong, một tiếng “ầm” thật lớn, cái bồ cào quất lên vài hắn, Khám Nhật Sơn đau đến nỗi kêu la thảm thiết, hắn ôm đầu co rúm như con tôm xin tha mạng.
“Đừng, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...”
Mạc Như la to: “Mọi người đừng đánh giết hắn, nếu đánh giết thì mọi người cũng mang tội giết người, chỉ cần trút giận rồi nhanh chóng đưa đến công xã.” Để tránh người nhà của Khám Nhật Sơn đến.
Có Khương Thanh Phân dẫn đầu, có vài phụ nữ vứt vũ khí, tay đấm chân đạp, vừa ngắt vừa véo, dường như đánh người bằng tay mới là đã nhất và hả giận nhất, chính là xếp cao những người thấp bé hơn một khúc, mập ra một vòng tròn, sưng to như cái đầu lợn.
Đừng nhìn Khám Nhật Sơn thấp bé, hắn cũng là bí thư đại đội, diễu võ dương oai, nếu là thường ngày thì phụ nữ một mình thực sự không dám cự cãi với hắn.
Bị hắn ức hiếp, đanh đá lắm cũng chỉ mắng chửi hai câu chứ không dám tố giác hắn.
Những người phụ nữ yếu đuối thì chẳng nói làm gì, người khác biết được thì xấu hổ, làm gì dám lên tiếng nữa? Vậy nên chỉ có thể cứ bị hắn ức hiếp mãi thôi.
Bọn họ chưa từng nghĩ, bọn họ luôn cảm thấy cán bộ Khám Nhật Sơn không lật đổ được như con chó chết rơi xuống đáy sông, lại còn bị phụ nữ đánh.
Trong phút chốc, bọn họ nhốn nháo cả lên, đột nhiên toàn thân tràn đầy dũng khí, không chút sợ hãi, tiến đến đánh hắn trút giận.
Cho dù không có con gái hay con dâu bị hắn làm nhục, nhưng mọi người ở cùng một đại đội, hắn là cán bộ dùng người không khách quan, chèn ép người khác, nếu nịnh bợ hắn thì sẽ không bị hắn chèn ép và ức hiếp.
Vậy nên sao không oán hận hắn cho được.
Giây phút này tường đổ mọi người cùng nhau đẩy, có thù báo thù, có oán báo oán.
Có hai loại người chủ lực, một là có xung đột nhưng không bị làm nhục, hoặc là bị làm nhục nhưng không thành, bọn họ nghĩ nếu đã đánh rồi thì phải lợi dụng cơ hội lật đổ tên súc sinh này, không thể để hắn làm bí thư nữa.
Một số gia đình có con gái và con dâu bị làm nhục lại cảm thấy mất mặt và xấu hổ. Bọn họ hoặc là không đến, hoặc là không đánh, người ra sức đánh nhất chính là Khương Thanh Phân.
Trương Thạch Lựu liếc nhìn những người phụ nữ kia, quát to: “Các người sợ cái gì? Chúng ta đông người như thế, hơn nữa còn có chiến sĩ thi đua, nếu ai dám cười nhạo ai thì chúng ta cùng phun nước bọt vào họ.”
“Đúng thế, tên súc sinh này tác oai tác phúc ở trong thôn, tự coi mình là hoàng đế, đúng là đáng chết.”
Có người lẩm bẩm: “Chẳng phải trước kia các người không dám tố giác hắn sao? Ai cũng không dám đến công xã tố giác.”
Có người bắt đầu thấy lo lắng: “Chẳng ra làm sao, chúng ta cũng không đánh chết hắn được, nếu chốc nữa công xã không xử lý hắn, còn bắt chúng ta xử tội thì phải làm sao? Hắn là cán bộ đó, nói không chừng còn tiếp tục làm bí thư.”
Có những phụ nữ cũng bắt đầu thấy sợ hãi.
Thậm chí có người trách móc Mạc Như: “Cô lại không bị làm nhục, chiếm được hời không lo chạy còn làm ầm ĩ, chẳng phải mất mặt lắm hay sao? Đàn ông trong nhà làm sao ngẩng cao đầu được?”
“Đúng thế! Từ xa chạy đến đây làm gì? Cũng là một phụ nữ, một mình ở bên ngoài gọi người, nhìn là biết không đàng hoàng.”
“Tôi cũng thấy vậy, tôi thấy cô được nuôi trắng nõn nà, sao lại làm chiến sĩ thi đua được? Có biết làm việc hay không là chuyện khác.”
Có người trực tiếp định tính: “Nhìn thoáng qua là biết không phải là phụ nữ đàng hoàng.”
Khương Thanh Phân nghe thấy dừng tay, quay đầu mắng chửi: “Chỉ có những kẻ quái dị như các người mới đàng hoàng, ai cũng có trái tim dơ bẩn hơn phân. Cô cũng xấu xí như tên súc sinh kia, người ta xinh đẹp là có tội à, cô xấu như thế sao không đi chết đi. Ruộng chỉ có một củ khoai lang còn không được tùy tiện đào, trên đường rơi củ khoai lang cô còn không được tùy tiện nhặt đấy. Một người phụ nữ đàng hoàng ở đây, dựa vào đâu mà hắn dám làm như thế? Không đáng chết thì là gì?”
Bị cô ta mắng chửi, những cô vợ lập tức rụt đầu khỏi bờ, không lên tiếng nữa.
Trương Thạch Lựu la to: “Phụ nữ chúng ta trồng hoa màu, thu hoạch hoa màu, luyện sắt thép, việc gì cũng làm được, dựa vào cái gì lại bị tên súc sinh kia làm nhục, đưa hắn đến công xã đi.”
“Đưa đến công xã.”
Một vài phụ nữ dũng cảm bắt đầu xếp đặt, bọn họ lôi Khám Nhật Sơn dậy, hắn không chịu đi cũng lôi hắn đến công xã kiện, để tránh lát nữa người nhà Khám Nhật Sơn đến cướp người về.
Khương Thanh Phân bảo bọn họ đi trước, cô ta đi đến cạnh Mạc Như quỳ một cái ‘ầm’ và dập đầu, Mạc Như hoảng hốt ái chà một tiếng vốn tránh né.
Khương Thanh Phân đứng dậy, mắt đỏ ửng: “Cô là phụ nữ có bản lĩnh, tôi tên là Khương Thanh Phân, còn cô tên gì?”
Mạc Như nói: “Tôi tên Mạc Như.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận