Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 769: Dạy dỗ (2)

Chương 769: Dạy dỗ (2)
Chương 769: Dạy dỗ (2)
Cho dù trong nhà khẩu phần lương thực có ít hơn đi nữa, chỉ cần đói không chết, cậu ít nhất có thể ăn nửa no, cho dù là đói, nhịn một chút hay một bữa thì sẽ có cái ăn.
Mạc Như sờ đầu cậu: “Đây là chuyện tốt, em phải nhớ kỹ.”
Mạc Ứng Sáng gật đầu, “Chị, em sẽ không quên, em nhất định sẽ học tập tốt thi đỗ vào trường đại học mà chị và anh rể nói, để nhà chúng ta có cuộc sống tốt đẹp.
Mạc Như cười, “Tiểu Sáng có chí khí, cố lên.”
Chu Thất Thất: “Ba ba!”
Mạc Như:...
Từ lúc Chu Thất Thất biết gọi bố vào tối hôm qua, sáng sớm hôm nay mở mắt đã ba ba không ngừng, làm cho Chu Minh Dũ vui vẻ đi làm, gặp ai cũng khoe con gái của mình biết gọi cha rồi.
Quả thật cha mẹ là nô bộc cho con gái mình.
Cõng một đứa bé to béo trên lưng, trên đường phải nghỉ hai lần, đến Mạc Gia Câu thì mặt trời đã lên rất cao.
Mạc Gia Câu đã ngừng đào mương và phù sa, cũng đang bận rộn với việc trồng trọt mùa xuân.
Hai người đi hết một đường cũng không thấy người nhà, đành đi thẳng về thôn, vừa vào thôn nghe thấy có người hô: “Tiểu Sáng!”
Phán Nha vội chạy tới, vui vẻ nhìn Mạc Ứng Sáng, “Anh về rồi à?”
Mạc Ứng Sáng thấy cô ấy nắm lấy tay cậu khoa trương quá mức, nhanh chóng tránh ra, “Cô đừng động tay động chân.”
Phán Nha cười tít mắt, “Những ngày cậu đi vắng, tôi nhớ cậu lắm.”
Mạc Ứng Sáng: “Cô nhớ tôi làm gì, tôi không nhớ cô đâu.”
Phán Nha: “Không sao, cậu không cần nhớ tôi, mình tôi nhớ là được.”
Mạc Ứng Sáng từ trong túi lấy ra một viên kẹo ném cho cô ấy, “Đừng đi theo tôi nữa.”
Phát Nha cầm kẹo mà ngất ngây, trong ngày tết ở nhà cũng có kẹo, nhưng chỉ có anh trai và em trai mới được ăn, con gái không có phần.
“Tiểu Sáng, cậu có mấy viên?”
Mạc Ứng Sáng quay lại trừng mắt nhìn cô, “Sao cô lại tham lam thế, tôi chỉ có một viên này!”, vừa nói vừa móc túi ra, “Không tin thì nhìn đi!”
Cái này là Trương Thúy Hoa cho cậu, cậu không nỡ ăn, cô ấy lại còn chê ít!
Phán Nha gật đầu lia lịa, “Ừm tôi thấy rồi.”
Tiểu Sáng chỉ có một viên kẹo, đều cho cô hết rồi, thật hạnh phúc.
...
Mạc Như về đến nhà, thấy cổng rào đã được sửa mới lại, bức tường bùn vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu hư hỏng, trên đó còn dính vài đá phiến lởm chởm, có lẽ là người trong nhà nhặt về.
Chân tường phía nam của sân có một số đá chất đống và một số củi chất đống ở phía tây được quét dọn sạch sẽ.
Trên cửa chỉ treo khóa chứ không khóa, bọn họ đi thẳng vào trong phòng.
Căn phòng vẫn như lúc cô rời đi, nhưng bớt đi vài cái chum vại, gian tây thì nhiều hơn trước là có một cái cái hộp gỗ bị nứt vỡ.
Chăn đệm vẫn là những chiếc chăn y hệt như lúc cô rời đi, không thiếu cái nào.
Cái vại nhỏ ở góc tường vẫn còn một ít khoai lang khô, bột mì đã hết rồi, ngoài ra còn có ít cải khô.
Mạc Như bảo Mạc Ứng Sáng cho Chu Thất Thất lên giường gian phía tây chơi rồi trông cô bé, còn cô đi gian đông để sắp xếp những thứ cô mang theo.
Một bó rong biển đã hấp qua, mấy bao diêm, ngoài ra còn có một ít khoai lang táo cô tự phơi, cái này để mấy năm cũng không hỏng, để ăn dần.
Cô nhìn mặt trời, thấy hòm hòm rồi, dùng các loại rau mà mình mang theo nấu cơm, cắt rong biển mình mang theo thành sợi nấu lên cùng với thịt xông khói.
Ngoài ra còn có nửa con gà mái già đã được sấy khô nửa gió, được chưng trên vỉ hấp, lại đặt khoai lang, bánh ngô hấp đem từ nhà đến làm nóng lên.
Con gà mái già này là mấy hôm trước trong đội giết một con và đưa cô, cô chia cho bọn trẻ con một nửa, còn lại thì cất trong không gian. Còn sợ cha mẹ nghi ngờ, cố ý sấy khô chút nhưng cũng chỉ là sấy nửa gió cho giống thôi.
Sau khi nồi nước sôi thì để lửa nhỏ và cháy từ từ, cô đi ra xem thử.
Vừa đi ra cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ thập thò bên đống cỏ khô, nhìn kĩ thì thấy đó là Tôn Kiến Nga.
Cô cười cười, chào hỏi một tiếng, “Thím.”
Tôn Kiến Nga thấy cô chủ động chào hỏi lập tức tươi cười đi ra, niềm nở nói: “Sỏa Ni, cháu về nhà đấy à?”
Trong lòng bà ấy có chút không vui vì Mạc Như không gọi nương nương mà gọi thím một cách xa lạ. Hoàn toàn quên mất là vì bản thân bà ấy cố ý vạch rõ ranh giới không cho Mạc Ứng Sáng và những người khác gọi là nương nương mà phải gọi là thím.
Mạc Như hàn huyên với bà ấy mấy câu, hỏi thăm một chút về Mạc Gia Câu gần đây làm những gì.
Tôn Kiến Nga nói: “Đào rãnh, làm ruộng, bận cả ngày. Sỏa Ni, đội sản xuất bên cháu đã xong chưa?”
Mạc Như gật đầu, “Vừa trồng xong, bây giờ vẫn đào rãnh, trồng rau.”
“Vậy cháu không cần đi làm à?” Tôn Kiến Nga có chút ngạc nhiên, vị chiến sĩ thi đua này thật tự do, nói về nhà mẹ đẻ là về, con gái Mạc Gia Câu cũng không được tùy tiện như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận