Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1184: Cao Thụy Dương 2

Chương 1184: Cao Thụy Dương 2
Cao Thụy Dương cười nói: “Sao có thể để hai người gửi được, để hợp tác xã gửi. Năng suất của loại dưa này như thế nào? Hợp tác xã thu thế nào, các người có kiếm được tiền không? Có đủ đất trồng dưa không?”
Anh ta hỏi một loạt câu hỏi.
Chu Minh Du và Mạc Như đều nghiêm túc trả lời.
Sau đó, Chu Minh Dũ cười nói: “Tôi biết dù bí thư không ở trong huyện vẫn quan tâm đến chúng tôi. Đại đội chúng tôi đã phân chia đất đất làm ruộng thí nghiệm, các nghiên cứu viên dạy chúng tôi trồng dưa trên ruộng hoa màu, trồng rau và nuôi gà vịt trong vườn cây ăn quả, sản lượng tăng hơn gấp đôi so với trước đây.”
Đây là sự thật.
Những cây ăn quả do các nhà nghiên cứu chiết cây thì to hơn và ngọt hơn.
Những trái đào to, những quả anh đào to kia... chỉ cần nói những quả anh đào to, chắc chắn hơn cả quả cherry.
Ngay cả khi không ở trong không gian của cô thì nó vẫn to và ngọt.
Những ngày hợp tác xã thu hoạch chỗ bọn họ, ngày nào cũng cử người túc trực trong vườn cây ăn quả, tận mắt chứng kiến ​​​​những cái cây bọn họ đã đặt mua, không cho ai động vào, hái hết toàn bộ những cây lớn cây nhỏ.
Cũng may bọn họ cũng không làm hết sạch, vẫn để lại hai cây cho đại đội Tiên Phong để họ ăn, để tránh mọi người thèm quá rồi có thành kiến với hợp tác xã.
Cao Thụy Dương từng ăn những quả anh đào to kia rồi, vừa ngọt vừa nhiều nước, thực sự ăn rồi vẫn muốn ăn tiếp, chỉ mong thời gian có thể dừng lại hoặc trôi nhanh hơn.
Người nhà nói hợp tác xã giao hàng chẳng bao nhiêu, cả gia đình sử dụng đặc quyền chỉ có thể mua nửa cân, cũng chỉ có vài cán bộ có thể mua, thật sự là số lượng có hạn.
Nhưng đại đội Tiên Phong nhờ người khác mua giúp, ít nhất cũng năm cân.
Vì vậy, sau khi ăn nông sản của người khác, kể ra vẫn có chút thèm, nghe nói có hai người sắp tới, Cao Thụy Dương bỏ việc chạy đến xem thử.
Dù sao cũng chính tay mình đã nâng đỡ chiến sĩ thi đua, nhìn đại đội bọn họ có cuộc sống sung túc, anh ta cũng có cảm giác thành tựu.
Ăn xong quả dưa lưới, Cao Thụy Dương cũng tìm hiểu tình hình hiện tại của đại đội Tiên Phong, anh ta cười nói: “Nhiệm vụ thu mua lương thực hiện tại của đại đội đã giảm xuống, nhưng nhiệm vụ nghề phụ lại tăng lên rất nhiều, diện tích đất canh tác cũng sẽ giảm xuống, còn khẩu phần lương thực của các xã viên thì sao, có túng thiếu không?”
Thực ra có rất nhiều đại đội, cho dù không có nhiệm vụ nghề phụ thì toàn bộ diện tích đất canh tác đều được dùng để hoa màu, nhưng sau khi nộp xong thuế lương thực và mua lương thực, khẩu phần lương thực của các xã viên vẫn rất eo hẹp.
Đại đội Tiên Phong là trường hợp đặc biệt, Chu Minh Dũ đương nhiên là trung thực báo cáo tình hình của đại đội mình, anh nói cho Cao Thụy Dương biết tình hình trạm hạt giống, trang trại nuôi trồng, vườn cây ăn quả, ao cá…
Trần Nhiên nói xen vào: “Nguồn nước của đại đội các người không tệ, dẫn nước từ đập chứa nước Mã Vượng sao?”
Nguồn nước của đại đội Tiên Phong chủ yếu đến từ các suối nguồn do Mạc Như và Thất Thất điểm ra, nhưng đập chứa nước Mã Vượng là lá chắn của bọn họ. Chu Minh Dũ cười nói: “Đúng thế, mấy năm trước cũng nhờ các nơi tổ chức trong huyện đào kênh mương, công xã chúng tôi cũng không lạc hậu nên mới có đập chứa nước như hiện tại. Đập chứa nước được xả đều đặn, đại đội nào cũng được lợi. Đại đội chúng tôi cũng đã đào rất nhiều giếng và mương trữ nước, trồng củ sen và nuôi cá, tưới tiêu cũng không thành vấn đề, cuộc sống thật sự ngày càng sung túc.”
Cao Thụy Dương gật đầu, nghe Chu Minh Dũ nói về tình hình đại đội Tiên Phong, anh ta luôn cho rằng có một số đại đội than nghèo, muốn tiếp tế là có ý đồ riêng, lười biếng giở trò.
Cùng một chính sách cùng một nơi, sao đại đội Tiên Phong lại có thể sống tốt như thế?
Có một số đại đội rất tốt, họ sẽ “chờ đợi, dựa dẫm, đòi hỏi”. Các ông cụ xếp hàng khoanh tay đứng dưới chân tường để sưởi nắng vào mùa đông, xếp hàng ngủ dưới bóng cây vào mùa hè, những người như thế tốt được ư?
Anh ta nói phải áp đặt lao động tập thể, không phân biệt cấp độ là không được.
Mấy năm trước ăn cơm nồi lớn, sự thật chứng minh không được, ăn tới ăn lui, ăn lòi ra những kẻ lười biếng.
Sau khi giải tán nhà ăn, lương thực được chia cho các xã viên, tính toán tỉ mỉ, ít nhất có thể sống qua ngày. Những kẻ lười biếng kia ăn ở nhà ăn cũng lười, ham ăn, sau khi tách ra tất nhiên càng tệ hại hơn, không có ăn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ít nhất hầu hết mọi người đều có cái ăn, đây là một chuyện tốt.
E là công xã cũng chỉ như thế.
Tất nhiên, anh ta đều nghĩ thầm những lời này trong đầu, chắc chắn không dám nói ra, cũng không thể nói với ai, Cao Thụy Dương vẫn có giác ngộ chính trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận