Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 897: Tự làm tự chịu

Chương 897: Tự làm tự chịu
Chương 897: Tự làm tự chịu
Giả Tồn Phóng vội một mạch chạy xuống sông súc miệng nhưng nước sông Tây Hà làm gì có nước chứ? Vì Mạc Như không thích xem đáy sông khô cạn nên thường canh vào ban đêm không có người thì đổ nước vào, dưới đáy sông còn đọng lại một chút nước mà thôi.
Ngay khi Giả Tồn Phóng đang súc miệng thì thấy một đứa trẻ nhỡ nhỡ dắt hai con bò đến, một con bò vàng thò đầu xuống nước uống nước, còn con bò đen kia bĩu môi đi tiểu xuống sông.
Giả Tồn Phóng đột nhiên cảm thấy mùi vị trong miệng càng lạ lạ hơn.
Khi hắn ta trở lại mang theo bộ dạng chán nản không lưu luyến gì đến cuộc sống này nữa.
Mạc Như bế con gái lên, tránh người khác tông trúng, xô ngã, cô cười nói với Thôi Phát Trung: “Thôi thư ký, ông có muốn một bát không?”
Thôi Phát Trung hai mắt giật giật liên tục, cơ bắp run lên, “Không cần đâu.”
Mạc Như: “Tiếc quá, có nhiều chất dinh dưỡng như thế, chúng tôi nuôi gà ở trang trại gà đều thích ăn cái này, ăn rồi chúng rất thích đẻ trứng.”
Chu Thất Thất: “Trứng trứng, ăn ăn ăn!”
Cháu trai của Thôi Phát Trung khiển trách: “Cô đang nói nhảm cái gì thế? Đồ cho gà ăn sao lại có thể đưa cho thư ký chúng tôi ăn?”
Mạc Như kinh ngạc nhìn cậu ấy, “Chuyện này rất lạ ư? Đội sản xuất chúng tôi quanh năm ăn ngũ cốc thô, ăn đồ ăn giống như súc vật ăn vậy, chẳng lẽ thư ký của các anh ngày ngày ăn bánh bột mì trắng sao?”
Thôi Phát Trung trước đây đã lĩnh hội được khả năng hùng biện, mồm miệng lanh lợi của cô, và sợ người của mình sẽ bị mắc bẫy của cô vì vậy ông ta đã ngăn họ lại bằng một ánh nhìn.
Ông ta nhìn vào ba gian phòng và thấy rằng ngôi nhà của Mạc Như mặc dù được sắp đặt bố trí đơn giản nhưng tất cả đều là cửa sổ bằng kính!
Trên tường cũng có một số khung ảnh, trên đó có một số bức ảnh, trong đó có ảnh nhóm của những chiến sĩ thi đua và các thư ký. Ngoài ra còn có một số bức chân dung chủ tịch bằng bột màu trên tường. Ở phía đông, dựa vào bức tường còn có một chiếc máy khâu người bay hình thang sáng bóng, đập vào mắt, dễ thấy nhất ngược lại là dòng chữ mà thư ký Cao đề lên.
Trong lòng ông ta không khỏi hừm một tiếng, Nhị Lăng Tử và cô ngốc thật là lãng phí mấy thứ đồ tốt này mà.
Ông ta lại nhìn lên tấm bảng trên đầu, “Bên trên có gì?”
Chu Minh Dũ: “Gì cũng không có.”
Thôi Phát Trung một mực đòi xem.
“Tầng trên của gác xép này trống trải, có phải là giấu ít lương thực hay bông vải không?” Giả Tồn Phóng não bổ quá rồi liền nghĩ ra một loạt các hình ảnh về chiến sĩ thi đua nhân cơ hội giấu lương thực, thức ăn đi.
Nhưng khi bọn họ nhìn, không có lối vào hay thang, và họ không biết làm thế nào để lên đó. Họ đi đến các đội sản xuất khác, nếu như họ thấy một gác xép thì sẽ tháo rời nó ra để xem xem.
Không có lối vào cũng không sao chỉ cần dùng dao tách tầng áp mái ra là được!
Chu Minh Dũ nói: “Đây là để cách ly với lũ chuột, tránh có côn trùng sâu bọ rơi từ trên xuống, khiến người ghê tởm.”
Giống như các người vậy!
Thôi Phát Trung càng không tin, nhất định cho người phải cạy ra để kiểm tra.
Chu Minh Dũ: “Thôi thư ký, ông vẫn là nên cho người đi đập cỏ đi, nói không chừng có thể đập ra một cân hay nửa cân đấy. Ông cạy trần nhà chúng tôi ra, không tìm được thứ gì, còn phá hỏng của chúng tôi ra. Tôi có thể đi đến công xã cáo trạng các người đấy.”
Giả Tồn Phóng hét lên: “Nếu không có, chúng tôi đền cho anh, nếu có lương thực, anh chịu nổi không!”
Nghe hắn ta miệng mồm nhanh nhảu, chắc chắn thế thì Mạc Như cười lên.
Thôi Phát Trung lại cảm thấy không tốt, trừng mắt lên nhìn Giả Tồn Phóng, tên này thực sự là thành công thì ít, chỉ có phá là giỏi, miệng nhanh hơn não, nghĩ rằng đâu đâu cũng là Mạc Gia câu nhà hắn ta sao?
Trương Căn Phát và Trương Kim Hoán hướng ra phía cổng nhìn quanh.
“Nhị Lăng Tử có thể cạy ra được không?” sTrương Căn Phát thực sự muốn bọn họ bị đánh, tốt nhất là bắt Nhị Lăng Tử đi.
Trương Kim Hoán lắc đầu, “Khả năng cao là không được.”
Sở dĩ cậu đi theo Trương Căn Phát tham gia đội tìm kiếm lương thực, chẳng qua là để xem hướng gió. Nếu như công xã dù sao cũng không quan tâm đến chuyện gì, vậy bọn họ sẽ nhân cơ hội lật Chu Thành Chí xuống.
Nhưng trên thực tế cũng có Tống Tử Kiệt thu xếp chuyện này, Liễu Hồng Kỳ và Tướng Ngọc Đình đang bận rộn với vụ thu hoạch mùa thu và chuyện công lương.
Cậu ta cảm thấy cơ hội vẫn chưa tới.
Mấu chốt là cả đại đội tiên phong đều bị đội hai lấy lòng rồi, cho dù đội ba đội bốn là những người ăn của người ta ít nhất, đi theo làm việc có cơm ăn, ai nấy cũng nịnh nọt lắm.
Trương Kim Hoán đều thử, cố gắng để họ làm chứng rằng Chu Thành Chí đã có một hành động nhỏ là phân lương thực riêng, nhưng kết quả là ngay cả Kiến Thiết và Trương Căn Phát cũng từ chối rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận