Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 904: Khiêm tốn phát tài (3)

Chương 904: Khiêm tốn phát tài (3)
Chương 904: Khiêm tốn phát tài (3)
Tất cả các đội sản xuất và đại đội đều biết ơn sự sáng suốt của chính quyền huyện, họ thực sự không giấu giếm lương thực, năm nay mùa màng không tốt, nhà ăn không thể tiếp tục được nữa, các xã viên ăn lương thực thô và chất hỗn hợp thân cây hoa màu.
Tuy nhiên, các huyện khác không may mắn như huyện Cao Tiến, bởi vì cấp trên yêu cầu điều tra kỹ lưỡng lương thực bội thu đang ở đâu. Phải điều tra toàn bộ công xã, đại đội và đội sản xuất, không điều tra ra thì phải cắt lương thực để thúc ép, không điều tra ra thì phải bắt giam các cán bộ đội sản xuất, cần phải báo rõ số lượng phân chia riêng, nếu không khai báo rõ ràng thì không được về nhà, không được ăn cơm.
Có người không chống lại được đã khai ra hết, nói trong đội mình có bao nhiêu lương thực, kết quả là đội tìm kiếm lương thực đã đi tìm nhưng lại không tìm thấy, mới biết bọn họ đã bịa chuyện để về nhà, nghĩ rằng không có gì nghiêm trọng, chính quyền không thể xử lý bọn họ.
Họ không trộm cũng không cướp, chỉ chăm chỉ trông trọt hoa màu, năm ngoái luyện thép gặp họa, năm nay họ không thu hoạch được lương thực, họ rất đáng thương, có thể trách họ sao?
Vài ngày sau, khoai lang của đại đội Tiên Phong cũng đã thu hoạch xong rồi.
Khoai lang lúa mì năm nay do đội hai trồng, cùng nhau tưới ruộng, Mạc Như bắt sâu bọ, thế là lại một mùa bội thu.
Lúa mì và khoai lang không thích hợp phơi khoai lang khô, tất cả đều được tích trữ để ăn dần, nhưng nhà kho lớn của đội sản xuất không thể chứa được, lại không được phép ‘tự chia riêng với nhau’. Ngay cả khi các xã viên tiên tiến giúp tích trữ như năm ngoái thì vẫn bị nghi ngờ đã ăn chia riêng với nhau.
Chu Thành Chí dùng phương pháp đập bánh khoai lang do Mạc Như cung cấp năm ngoái, dẫn các xã viên nấu khoai lang thành bánh khoai lang rồi từ từ đông khô để bảo quản, làm như thế thì có thể cất giữ mấy năm không hư.
Bánh khoai lang năm ngoái năm nay vẫn có.
Sau khi thu hoạch xong hoa màu, bông cũng giảm, năm nay bông cũng được coi là được mùa, mỗi xã viên được chia từ một đến bốn cân bông hạt, một nửa số này bị các trạm bông kém chất lượng loại bỏ.
Mạc Như là chiến sĩ thi đua bông nên đương nhiên là khác thường, đội hai thưởng cho cô năm mươi cân bông hạt, đội một thưởng bốn mươi cân, đội ba và đội bốn thưởng tổng cộng bảy mươi cân.
Những người khác không ghen tị, bởi vì nếu không có cô, gia đình các xã viên có thể được chia nửa cân đã không tệ rồi, năm nay mỗi người sẽ nhận được ít nhất một cân.
Hơn nữa đây là thưởng cho chiến sĩ thi đua, không liên quan gì đến tự phân chia với nhau, cho nên cũng không sợ có người làm ầm ĩ.
Thế là tiếng cán bông, bật bông quang minh chính đại vang vọng khắp trong thôn.
...
Đồng thời, bốn đại đội của đại đội Tiên Phong cùng nhau bắt đầu kết toán điểm công tác và thu nhập… ở trong phòng đội.
Sau vài ngày tính toán, đã tính được tổng thu nhập, tổng số điểm công tác và giá trị điểm công tác.
Đội hai là Chu Minh Duyệt dẫn theo sáu xã viên Vương Lộ, Trần Tú Phương, Liễu Tú Nga… cùng nhau làm việc, khi vừa mới tính ra giá trị điểm công, Chu Minh Duyệt hoa mắt một lúc, giật mình suýt nữa rơi bàn tính xuống đất.
Anh ta ổn định lại tinh thần, nhìn kỹ, rồi lại loay hoay một hồi, vẫn là một tệ ba hào ba xu năm.
Anh ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, máu chảy nhanh hơn, hoa mắt chóng mặt, anh ta vội uống nước lá cây lê và sơn tra, dùng tay áo lau mồ hôi rồi lại nhìn một lần nữa.
Là thật.
Ôi mẹ ơi.
Một tệ ba hào ba xu năm, nói ra thì không ai tin.
Đây con là bị ba đội còn lại cân bằng một chút rồi, nếu tính riêng đội hai thì anh ta lại gãy tính tiếp, tính riêng đội hai là hai tệ năm hào vẫn cao.
Anh ta lại nhìn sổ tổng kết, thu nhập năm nay có mấy tệ, bán lương thực, bán lương thực dư, bán bông, bán trứng, bán lợn, bán gà, bán nấm, bán giấy vệ sinh...
Khi tính kết quả điểm công tác năm nay, Chu Minh Dũ đã lặng lẽ đề nghị Chu Thành Chí nên tính cả đội thay vì tính riêng lẻ, để tránh điểm công tác quá cao dễ sinh lòng đố kỵ.
Dù sao thì hiện tại cũng là một thời kỳ đặc biệt, thời kỳ khó khăn, có rất nhiều đại đội không đủ ăn chứ đừng nói đến tiền.
Vốn dĩ anh cho rằng được như năm ngoái đã là tốt rồi, cho dù bị hai đội kia gây trở ngại thì giá trị điểm công tác vẫn tăng lên.
Tính toán xong, Chu Minh Duyệt không nói gì, anh ta đi tìm Chu Thành Chí báo cáo trước.
Vừa nghe thấy tính toàn đại đội là một tệ ba hào ba xu năm, Chu Thành Chí giật mình trố mắt nhìn.
“Có thật không? Không tính sai chứ?”
Chu Minh Duyệt đưa sổ sách cho ông: “Đội trưởng, ông nhìn xem, tôi có kinh nghiệm tính toán rồi, còn có thể gãy tính sai sao? Có thể ăn nhầm chỗ nhưng tính toán thì không sai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận