Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 910: Đói kém (5)

Chương 910: Đói kém (5)
Bà ta nghĩ dự tính tốt nhất là có thể xin được lương thực nhà chồng của con gái, mang về cho nhà mình ăn, nếu như không cho xin, thì để cháu trai ở lại ăn hai ngày, mỗi ngày tiết kiệm một ít mang về, còn có nấm và trứng gà, chắc là cũng lấy được một ít.
Lần trước lúc con gái về nói là em dâu ba của nó giỏi giang lắm, thường cải thiện lương thực cho nhà, không phải là canh trứng nấm thì là các loại rau củ.
Nghĩ đến lời nói lúc đó, bà cụ Lý nuốt nước bọt, cảm thấy là trong họng sắp khô khan rồi.
Ông cụ Đinh chỉ đành nói: “Uống một bụng nước thì cũng chống được một lúc, đến nhà sui gia thì có đồ ăn rồi.”
Nghe đến có đồ ăn, thì hai đứa con dâu nuốt nước bọt thật mạnh, tuy rằng muốn đi nhưng cũng không có cách nào.
Con dâu lớn không dám lên tiếng, con dâu hai lại nghĩ là nếu nhà cô hai thực sự là không sầu việc ăn uống, vẫn là mỗi người một cân một bữa ăn, thì nhà cô Hai hoàn toàn có thể một bữa tiết kiệm ra được sáu cân cho nhà mình, như vậy thì nhà mình ăn ba cân, cô ta còn có thể mang một ít về nhà ngoại tiếp tế.
Cũng không biết là những đứa cháu ở nhà ngoại của cô ta đói đến mức nào rồi.
Cô hai này cũng nhẫn tâm thật, bình thường nói hay như vậy, đến lúc có chuyện thì không thấy bóng dáng đâu, ông cụ còn nói lời tốt thay cho chị ta, nói là gì mà có thể đi làm bận rộn, có thể là thôn nhà họ Chu cũng không có cơm ăn.
Giá trị điểm cộng tác của bọn họ một đồng hơn lận, không có cơm còn có tiền, vậy thì đem về nhà mười đồng cũng được mà, căng thẳng đến mức nào đến chợ đen một đồng có thể mua được hai ba chục cân khoai lang khô nhỉ?
Nói trắng ra là trong lòng không nghĩ tới ai, chỉ biết nói mà thôi.
Ông cụ đinh và bà cụ thương lượng lấy chút ít gì cho nhà sui gia, ở trong nhà bây giờ hoàn toàn không có gì có thể mang ra được, phiếu vải và phiếu bông gòn năm nay đã đổi đồ ăn hết rồi, những thứ có thể đổi trong nhà về cơ bản là mang đi đổi đồ ăn hết.
Bây giờ thật sự không có gì có thể lấy ra được.
Bà cụ Lý: “Hay là tháo miếng chăn bông ra, may bộ đồ cho Kha Lạp Nhi.”
Năm ngoái con gái hai mang về một miếng vải và hai cân bông gòn, hai vợ chồng già không nỡ dùng, đều may hết quần áo cho hai đứa con trai, lúc này thật sự là không có gì có thể dùng được.
Con trai hai ở bên cạnh dựng tai lên nghe, lúc này có hơi không có sức nói: “Ba mẹ không hiểu à, muốn tặng thì cũng phải tặng cho lao động tiêu biểu nhà bọn họ, nhà bọn họ lao động tiêu biểu quyết định đó.”
Đinh Lan Anh mỗi lần về đều nói em dâu ba của chị ta giỏi giang, bông gòn, vải, dầu, đồ ăn trong nhà đều là do cô ấy làm.
Vợ người ta đúng là giỏi giang, mình thì không có vợ như vậy!
Bà cụ Lý thích con trai út nhất, nghe lời con trai út cảm thấy rất đúng.
Ông cụ Đinh cảm thấy mở lời đã đủ mất mặt rồi, mang theo đồ thì cũng không có thể diện, còn về việc tặng gì thì ông đã không quan tâm nữa.
Nếu như mà làm cho con gái nhỏ của nhà lao động tiêu biểu, bà cụ Lý nhìn nhìn cũng không có vải vóc tốt gì, đều là những quần áo rách rưới màu xám màu đen ở trong nhà, muốn tháo thì cũng không tháo được.
Nếu như làm giày, thì bà ta cũng không có sức đó, may quần áo cũng không có vải, cuối cùng thì định làm một cái yếm nhỏ nhỏ.
Con dâu hai nói: “Mẹ à, mẹ mang quần áo của Tiểu Mai đi đi, người ta cũng không lấy được rồi, mẹ mang về không phải là được rồi sao?”
Nói chung mang đi cho đẹp mắt, sợ người ta nói là đi tay không, ông cụ đúng là phục việc này rồi, sắp đi xin ăn rồi còn phải để cái mặt mũi này nữa.
Còn không mau đi, vừa hay kịp giờ trưa, nếu như đi trễ người ta ăn hết thì, mình đi làm gì chứ?”
Buổi tối không cho ăn cơm bị người ta đuổi về.
Cuối cùng bà cụ Lý thật sự mang một chiếc áo rách may vá của cô cháu gái, cùng với các cháu trai đi thẳng ra cửa, muốn đến nhà thôn nhà họ Chu trước giờ ăn trưa để ăn cơm trưa.
Mấy đứa cháu gái nằm ở trên cửa mắt long lanh nhìn lấy, chỉ hận tại sao mình không phải là con trai.
Trên đường đi bà cụ Lý đi một đoạn nghỉ một đoạn, làm gì có sức đi một mạch đến nhà con gái? Ngược lại ba thằng nhóc bình thường ăn nhiều một chút, lúc này biết rằng đến nhà cô hai ăn trứng gà và nấm, cũng đi được lắm.
Đặc biệt là Đinh Đại Tráng, hận không thể gắn cánh bay đi, cứ oán trách bà cụ đi chậm quá, nếu không phải không có bà cụ không đi được, thật hận không thể vứt bà ta ở trên đường mặc kệ.
Khó khăn lắm mới đến thôn nhà họ Chu trước lúc mặt trời lên đúng hướng Nam, người nào người nấy bước chân nặng nề, đầu tóc bù xù, vừa đói vừa mệt, có hơi không có sức mà bước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận