Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 274: Tình người (2)

Chương 274: Tình người (2)
Tro than ư?
Đôi mắt Mạc Như trợn tròn, không ngờ còn có thể như vậy? Có kinh có thể dùng tro than để chắn lại ư? Mạc Như cảm thấy bản thân như được đổi mới, quan điểm như mở ra một thế giới mới. Cô xuyên không đến khoảng thời gian này vẫn luôn mang thai, không có kinh nguyệt nên cô cũng không mấy chú ý đến.
Hoàn toàn không biết.
Chẳng lẽ chị dâu hai và chị dâu ba đều dùng cách quê mùa này để tiếp đón kinh nguyệt hay sao?
Phó Trân cười thầm khi thấy bộ dạng ngơ ngác của Mạc Như, vỗ vai cô: “Phải mua mấy cái để phòng hờ, còn phải mua giấy vệ sinh, cô có thể mua một ít giấy vệ sinh mỏng, rồi dùng một ít giấy thô gấp bên trong.”
Nay trung ương có văn kiện ban xuống, yêu cầu y tế nghiêng về nông thôn. Các bệnh viện lớn ở huyện bồi dưỡng bác sĩ chân đất cho các các xã và đại đội, giải quyết vấn đề khó là nông dân được khám bệnh. Trong đó bao gồm việc tuyên truyền kiến thức vệ sinh phụ khoa, Phó Trân từng đến nông thôn để tuyên truyền.
Nghe nói, phụ nữ ở quê khi có kinh đều ứng phó qua loa. Người có điều kiện tốt hơn chút thì dùng vải cũ xếp thành băng vệ sinh, vải không đủ thì ngày nào cũng phải giặt, nếu không thì không có mà thay. Người có điều kiện tồi tệ hơn thì dùng túi vải đựng tro than, dùng xong thì đổ tro than đi, giặt khô túi vải thì tiếp tục đựng tro than để thay.
Nhưng cho dù Mạc Như có là người nhà quê cũng không dùng băng vệ sinh này, sao cô lại có bộ dạng hoảng sợ như thế.
Nghề nghiệp đã làm cho Phó Trân phải tuyên truyền với Mạc Như, cô ấy bảo người bán hàng mang mấy cuộn băng đến cho Mạc Như lựa chọn.
Nếu là những phụ nữ quê mùa khác, cơ bản cũng ngại nói chuyện này, chứ đừng nói đến chuyện ở quầy hàng của cửa hàng bách hóa công khai chọn đồ dùng, thật xấu hổ quá đi mất.
Dù sao Mạc Như cũng là người phụ nữ mới của thế kỷ hai mươi mốt, chọn lựa đồ dùng vệ sinh là lẽ bất di bất dịch, sau khi chấp nhận sự thật hiện tại không có giấy vệ sinh chỉ có thể lựa chọn băng vệ sinh, cô bình tĩnh trở lại.
Cô thấy còn có cả loại có hoa văn, ái chà, lẳng lơ quá, chọn màu đậm cơ bản là được rồi.
Phó Trân nói: “Sau khi về nhà tuyên truyền nhiều hơn với phụ nữ trong thôn, sau này đợi có bác sĩ chân đất đến đào tạo thì mọi người có thể kiểm tra phụ khoa định kỳ rồi.”
Mạc Như gật đầu, chân thành cảm ơn: “Bác sĩ Tiểu Phó, thật cảm ơn cô, nếu cô không nói thì chúng tôi không hiểu những điều này.”
Phó Trân cười, rồi bảo người bán hàng mang giấy vệ sinh đến cho cô.
Giấy vệ sinh có hai loại, giấy vệ sinh thô màu nâu đậm, sờ vào giống giấy nhám, hút nước mạnh nhưng không có độ dẻo, gặp nước là rách. Loại còn lại có màu sắc hơi nhạt, mềm và dài, cũng bền hơn chút, nhưng theo như Mạc Như thấy cũng rất thô.
Nhưng đây là loại tốt nhất rồi.
Nghĩ đến sau này mỗi tháng dùng một lần, mua sắm và xử lý đều là vấn đề. Mạc Như cảm thấy đau cả đầu, chà, đây đúng là gánh nặng không thể không gánh vác.
Khi có kinh, phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng bị dày vò chẳng còn chỗ nào nương tựa cả.
Hàng công nghiệp như giấy, có lẽ năm sau cũng sẽ bị hạn chế mua.
Thực ra cho dù không hạn chế mua, hiện tại ở nông thôn có rất ít người mua giấy vệ sinh dùng, hầu như mọi người đi vệ sinh đều là giải quyết… đá, rác, cành cây, lá cây, hạt bắp, thân cây cao lương…
Kể ra toàn là nước mắt.
Phó Trân thấy cô do dự, cho rằng cô sợ đắt nên nói nhỏ: “Thà mặc xấu chút cũng chẳng sao, đồ dùng vệ sinh phải mua, ngộ ngỡ mắc bệnh phụ khoa đó là chuyện cả đời đấy.”
Mạc Như gật đầu đồng ý mua.
Hiện tại, giấy vệ sinh cũng mua dựa vào chi phí, thực ra cũng chẳng khác gì với giấy xác nhận, có điều một cái là hạn chế lượng hàng hóa, cái còn lại là công khai hạn chế mà thôi.
Gia đình Phó Trân cũng cần dùng những thứ này nên Mạc Như cũng ngại mua thêm.
Phó Trân mặc kệ, cười nói: “Cô mua là được rồi, mua thêm một vài xấp về để dùng, cũng không phải tháng nào cũng có thể mua.” Mặc dù anh rể ngay thẳng hơn những người khác, nhưng vật dụng hàng ngày trong nhà bọn họ tuyệt đối là không thiếu, đây chính là quyền lực trong tay, không lo âu chút nào.
Mạc Như hỏi giá, giấy cũng không rẻ, bán từng xấp, một xấp một trăm tờ, buộc thành một bó.
Loại giấy đen nhám là hai hào tám một xấp, loại tốt hơn chút thì ba hào tám một xấp, thực ra vẫn rất đắt.
Thời điểm này, kỹ thuật làm giấy không đạt lắm, chất lượng giấy rất tệ, giá cả đắt nhưng cũng không có cách nào.
Còn nợ Phó Trân một tình người rất lớn, sau này có cơ hội cô nhất định phải báo đáp đàng hoàng cho người ta.
Bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng đến thành phố để mua đường nâu, nào ngờ hiện tại ngoài lương thực, dầu, thịt heo, vải đều cần phiếu ra, thì những thứ khác ngoài mặt thì không cần phiếu nhưng số lượng có hạn, không phải bán hết rồi thì cũng chính là cung ứng dựa vào chi phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận