Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 857: Thôi nôi và tỏ tình (7)

Chương 857: Thôi nôi và tỏ tình (7)
Chương 857: Thôi nôi và tỏ tình (7)
Nếu bà còn không cho bọn họ cơ hội trình bày thì có lẽ hôm nay tìm Hồng Lí Tử, ngày mai tìm đội trưởng. So với việc tìm người khắp nơi thì tốt hơn hết là tìm bà nói. Hôm nay là ngày tốt, bà không muốn thấy mấy người đó phá hỏng tâm trạng của mình.
Chu Minh Dũ cười nói: “Dạ được, vẫn là mẹ thấu tình đạt lý.”
Trương Thúy Hoa cười he he.
Nhìn tư thế có vẻ như đang chờ mắng bọn họ xối xả.
Chu Minh Dũ không quản chuyện này, anh nói giúp cho anh Tư coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thành công hay không anh không cần lo lắng.
Sau khi Trương Thúy Hoa đi khỏi, hai vợ chồng thì thầm với nhau.
“Anh Út Năm, anh nói mẹ có đồng ý không?” Cô nghĩ rằng Trương Thúy Hoa tức giận như thế, có cảm giác tức giận vì bị người khác tính toán.
Chu Minh Dũ: “Khó nói lắm.” Anh nghĩ Trương Thúy Hoa không phải là đang tức giận, mà là cảm giác tính sẵn trong lòng, dường như điều gì cũng biết, nhưng bà không biết, bà lặng lẽ nhìn hành động của họ.
Nhưng anh cho rằng nếu anh Tư và Khám Yến Nhi thật sự đến với nhau thì nói không chừng mẹ sẽ đồng ý, tất nhiên trước khi đồng ý phải đánh trống khua chiêng, xem bọn họ có chịu được sóng gió này không.
Ban đêm, anh nói với Chu Minh Lâm, bảo anh ta chiều tối ngày mai cùng Khám Yến Nhi đến nhà nói chuyện. Nếu bọn họ thực sự muốn kết hôn thì nên căn cơm trưa rồi hãy đến.
Chu Minh Lâm kích động nói: “Út Năm, cảm ơn em.”
Chu Minh Dũ lại khá đồng cảm với anh ta, anh hiểu rõ vẫn chưa biết thế nào là mưa rền gió dữ: “Anh Tư, em cũng không giúp gì được, anh phải tự lo cho mình rồi.”
Chu Minh Lâm đã rất vui mừng rồi, sáng sớm ngày hôm sau anh ta đi tìm đội trưởng xin nghỉ một hôm, anh ta muốn đến đại đội Khám gia tìm Khám Yến Nhi.
Kết quả là anh cao hứng đi tìm Khám Yến Nhi, nhưng Khám Yến Nhi lại lạt mềm buộc chặt, cô ấy cho rằng mấy hôm đeo bám anh ta, anh ta rất lãnh đạm, hiện tại lại biết yêu cầu cô rồi?
Cô ấy không để anh ta được toại nguyện.
Trước kia anh ta vẫn chưa cần cô ấy, cô ấy đeo bám anh ta, hiện ta anh ta đã bị cô nắm trong lòng bàn tay, tất nhiên không thể để anh ta dễ dàng cưới được cô ấy như thế.
Mẹ từng nói người vợ cưới dễ dàng thì không đáng tiền.
“Mẹ anh bảo em tối nay đến tìm bà sao? Hừm, suy nghĩ hay thật, bà ấy muốn cưới con dâu, nhưng lại không để cho bà mai đến nhà, cũng không tự mình đến xin lỗi, bảo em đến cái con khỉ? Bà ấy nghĩ bà ấy là lão thái quân à.” Khám Yến Nhi nhướng chân mày lá liễu, bộ dạng đắc ý kiểu con dâu trở thành mẹ chồng, ngược lại người khác lại đến cầu xin cô ấy.
Chu Minh Lâm ngẩn người trong giây lát, đầu óc anh ta đâu đủ dùng, trước kia cứ suy nghĩ làm sao để mẹ anh ta đồng ý, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mẹ anh ta không dễ dàng đồng ý, Khám Yến Nhi lại hát hí khúc/
Nhưng anh ta hiểu rất rõ, nếu anh ta không đưa Khám Yến Nhi đến thì nói không chừng mẹ anh ta sẽ càng không vui.
Vậy nên hoàn toàn không dọa dẫm được ai.
Khám Yến Nhi cứ muốn làm khó anh ta, bảo anh ta và Trương Thúy Hoa đến nhà xin lỗi chuyện năm ngoái trước, rồi nói đến chuyện kết thông gia.
“Được rồi, anh không quyết định được thì về hỏi mẹ đi, xem bà ấy nói thế nào.” Khám Yến Nhi chắc chắn rằng anh ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình。
Chu Minh Lâm toát mồ hôi đầy đầu: “Em, em, em có ý gì?”
“Em có ý vậy đấy, Chu Minh Lâm, nếu anh không có lương tâm thì anh hãy làm con rùa rụt cổ, em sẽ tìm đại một người đàn ông nào đó cưới cho xong, nếu anh có bản lĩnh thì về nói với mẹ anh đi.”
Ngay sau đó, cô ấy che mặt khóc hu hu, cực kỳ ấm ức, nói: “Em đã cho anh hết rồi, nếu chút chuyện nhỏ nhặt này anh cũng không làm được cho em thì mẹ và người nhà của anh sẽ nhìn em như thế nào? Họ nhìn tôi rẻ rúng bao nhiêu?”
Chu Minh Lâm chưa từng trải qua tình huống này, vừa nhìn thấy cô ấy khóc đã ruột gan rối bời, không còn cách nào nên chỉ đành nhận lời về nói chuyện với Trương Thúy Hoa.
Khám Yến Nhi tiễn anh ta đến sông Ngũ Long, thấy không có người thì lại gần hôn anh ta một cái, đẫm nước mắt nói: “Anh Tư, anh đi mau về mau, em đợi tin tốt của anh.”
Đợi anh ta đi khỏi, cô ấy lạnh lùng hừm một tiếng, muốn tôi xuất giá không cần sính lễ, sao lại nghĩ tốt đẹp như thế?
Vốn dĩ cô ta muốn được gả đến thành phố để hưởng phúc, hiện tại lại lấy một kẻ chân bùn, cùng nhau ra đồng làm việc kiếm điểm công tác, sao có thể không đòi đủ sính lễ được?
Trên đường trở về nhà, một thanh niên mặc áo sơ mi tiến lại gần.
Anh ngạc nhiên vui mừng nhìn cô ấy: “Bạn học Phi Phi, tôi còn tưởng không gặp lại cô nữa, không ngờ duyên phận lại kỳ diệu như thế, trực tiếp mang cô đến trước mặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận