Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 870: Mượn gió bẻ măng

Chương 870: Mượn gió bẻ măng
Chương 870: Mượn gió bẻ măng
Cậu hai Mạc Ứng Phi.
Mạc Như vội vàng ra đón, thấy em trai thứ mồ hôi nhễ nhại, vội chạy tới lấy khăn tay cho cậu lau mồ hôi, ngạc nhiên nói: “Em à, sao em lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?”
Mạc Ứng Phi thở phào, “Chị, anh trai được chọn trúng rồi, ngày kia lên huyện lỵ báo danh.”
Mạc Như kinh ngạc nói: “Làm lính? Nó chưa đủ tuổi, sao lại được chọn rồi?”
Mạc Ứng Phỉ nhớ lại một chút, “Anh cả nói người ta nhắm anh ấy dáng người cao ráo, cao hơn cả những đứa mười sáu tuổi nữa, nên đã nhận anh ấy.”
Mạc Như lại không dễ tin như vậy, phải đích thân cô qua xem thử mới được.
Cô kêu Mạc Ứng Phỉ về nhà lấy cốc nước cho cậu ta uống, rồi đến gian phía đông lấy hai cái màn thầu nóng hổi cho cậu ta ăn, cho cậu ta ở nhà trông trẻ, cô đi tìm Chu Minh Dũ.
Chu Thất Thất còn đang nhìn ngóng bên ngoài xem cậu cả có phải ở phía sau không, nằm trước cửa nhìn nửa ngày không thấy ai, chỉ đành loạng choạng đi về nhà thân cận với lại cậu hai.
Mạc Ứng Phỉ chờ Mạc Như đi rồi cũng không ăn màn thầu nữa, chỉ uống nước nguội rồi đưa Chu Thất Thất ra ngoài giúp Mạc Như thu hoạch hoa hướng dương
Hoa cúc đang dẫn các em, trông chừng chúng nó đừng ăn bậy, tránh để vỏ hạt dưa làm bị sặc, còn bóc vỏ hết cho bọn nó. lúc này cũng không màng đến bọn chúng nữa, bóc xong đưa cho Mạc Ứng Phỉ ăn.
“Anh à, anh ăn đi.”
Mạc Ứng Phỉ: “Cháu phải gọi cậu là cậu, cậu không ăn, các cháu ăn đi.”
Cậu ta làm việc gọn gàng, dùng lưỡi liềm xoạc xoạc vài cái là đã chặt hết những đóa hoa hướng dương kia xuống chất một đống ở trên chiếu bên cạnh, rồi phần thân cũng chặt xuống từ gốc, cố gắng không làm hư khúc chính giữa.
Thân của những hoa hướng dương này cũng rất là có tác dụng, bởi vì ở giữa là rỗng, nên có thể dùng để bón phân và rải hạt giống.
Những cái mà cậu ta chặt xuống đều xếp gọn gàng ở trong góc chờ Mạc Như về sắp xếp, chờ lúc mà chị gái và anh rể về thì cậu ta đã chặt xong hết rồi.
Mạc Như tìm Chu Minh Dũ, sau đó Chu Minh Dũ đi nói một tiếng với lại đội trưởng và Trương Thúy Hoa, xin phép một cái rồi đến trường xin nghỉ cho Mạc Ứng Tạp, Mạc Như thì đến chuồng nuôi gà sắp xếp một chút.
Sau khi về thu dọn đồ đạc, rồi cùng đến kênh nhà họ Mạc.
Mạc Ứng Phỉ thấy bọn họ đều đi hết, trở nên nôn nóng, “Chị, anh rể, mẹ kêu em lén anh cả về báo tin cho mọi người đó.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Không sao, bọn anh cũng lâu rồi không về, bây giờ bận rộn một thời gian về cũng là điều nên làm.”
Mẹ vợ kêu em hai đến nói một tiếng, ý định ban đầu chính là để Sỏa Ni về chào tạm biệt với lại em cả, dù gì tình cảm của Sỏa Ni em cả không tầm thường.
Chu Minh Dũ cõng Chu Thất Thất, Mạc Như sửa soạn một thùng đồ ăn do Mạc Ứng Phỉ cầm lấy, Mạc Ứng Tập thì vác ba lô đi học của cậu bé, Mạc Như chỉ tượng trưng mang một túi đồ nhỏ, trong đó là vài bộ quần áo.
Mạc Ứng Tập nghe nói anh cả có thể đi lính, cậu bé cũng cực kỳ mong chờ, “Đi lính tốt lắm đó, sau này em cũng muốn đi lính.”
Mạc Như hỏi cậu bé, “Tốt ở chỗ nào?”
“Em nghe thầy nói đi lính bao ăn bao mặc, bữa nào cũng được ăn bột mì trắng màn thầu to, ăn thịt hầm! Sau này em lớn lên cũng muốn đi lính!” Mạc Ứng Tập nói đến mức mình chảy cả nước dãi, đến Chu Thất Thất cũng bắt đầu gặm đồ ăn dặm của mình rồi.
Mạc Như: …
Ngụy Sinh Kim tuy rằng đóng một vở kịch bị bắt gian ngoài đường cùng với lại Khám Yến Nhi, nhưng mà bởi vì cũng không tạo thành sự tổn thất thực tế gì, ảnh hưởng cũng không lớn, vậy nên cũng không cho anh ta nghỉ, dù gì lúc này thầy cô thật sự là rất ít, muốn mời một người đến cũng không phải là dễ.
Nhưng mà Ngụy Sinh Kim lại bị đại đội yêu cầu viết kiểm điểm, làm kiểm điểm, không được nói bậy bạ cho những đứa trẻ nghe nữa, nhất định phải có tư tưởng chính xác!
Vậy nên bây giờ anh ta bắt đầu nói về việc thi đại học, đi lính, nhưng mà dù gì anh ta cũng không thực sự hiểu rõ, vậy nên những điều mà anh ta nói đều hầu hết là nghe nói lại.
Trên đường đi Mạc Như và Chu Minh Dũ phát hiện một số nông sản ở trong ruộng gần như khô chết hết ,hoặc là sẽ bị sâu ăn cũng gần hết rồi.
Mạc Như đi đường cố gắng đi ven vào những bụi cỏ, nông sản bên đường gần một chút, vừa đi vừa lấy hết sâu ở gần đó, dù gì lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, mệt đến mức không lấy được nữa thì thôi.
Lúc đi ngang qua thôn Bắc Ngao Tử, bọn họ phát hiện người của thôn này còn đang thu hoạch đợt nông sản đầu tiên, cao lương cứ như cỏ đuôi chó vậy, ngô thì giống như là hoa bồ vĩ vậy.
Sản lượng như vậy đừng nói là nộp lương thực công, đến lương thực của các thành viên chỉ sợ là cũng không kiếm đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận