Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 584: Ngọt ngào (4)

Chương 584: Ngọt ngào (4)
Chương 584: Ngọt ngào (4)
Chu Minh Dũ nói: “Hai bữa nữa chúng tôi đến Hạ Trang một chuyến, giao hàng cho Khâu Lỗi, cũng lâu rồi không đi, chắc là anh ta lại cằn nhằn rồi.”
Bây giờ khắp nơi đều đang làm trại nuôi gà đại đội, trong nhà thành viên không có gà, bọn họ không thu được trứng gà dư, lương thực lại không nỡ đi làm, bông gòn thì cũng còn không ít, nhưng cũng không thể lần nào cũng mang bông gòn.
Phó Trân nói: “Xưởng làm giấy chúng ta không phải có giấy vệ sinh sao, làm cái đó cũng được, không chỉ là dưới quê thiếu thốn, trong thành phố cũng là cái gì cũng thiếu.”
Mạc Như cũng nhớ ra: “Anh Út Năm, chúng ta làm ít bún đi, bán cái này vào thành phố.”
Trong đội có trữ nhiều bột mì, để dành làm bún với bánh chiên.
Bây giờ trời lạnh rồi, làm bún là vừa kịp.
Bây giờ bọn họ cũng cần để dành tiền, có tiền mới dễ mua đồ lớn, những phiếu công nghiệp, phiếu mua hàng đặc biệt, đồ có giá cực kỳ đắt đỏ.
Chẳng hạn như các loại máy móc.
Chu Thất Thất nghe bọn họ nói chuyện ngủ say, Phó Trân lấy một chiếc đồng hồ tinh tế từ trong túi ra nhìn một cái, nói: “Trời ơi, hơn chín giờ rồi, mọi người nên ngủ rồi chứ.”
Cô ấy nghe nói người dưới quê không có gì làm, nếu như không đi làm rất nhiều người tám giờ tối là ngủ rồi, tránh hoạt động nhiều mau đói.
Chu Minh Dũ ngay lập tức nói: “Bác sĩ Phó cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh thực sự sợ Phó Trân muốn ở chung một nhà với Mạc Như, rồi bảo anh đến ngủ ở gian phòng phía đông.
Người ta khó khăn lắm mới trở về từ xưởng sắt thép, muốn ngủ chung giường với vợ mới ngủ ngon được.
Mạc Như đã nhóm lửa hết hai nồi, trên giường đất nóng hổi, bây giờ còn chưa đến thời tiết lạnh lẽo, trong nhà còn chưa nhóm lò sưởi.
Chu Minh Dũ đến ngoài cửa sổ gian phòng phía đông cũng được treo rèm cỏ lau dày, lúc xây nhà anh đã thiết kế rồi, để thêm khe gỗ trên cửa sổ, treo rèm bông, không giống như người khác còn phải đóng định khá phiền phức.
Gian phòng phía đông cũng là cửa sổ thủy tinh, kín mít không thông gió, chèn thêm rèm bông, cũng rất ấm áp.
Mạc Như xác hai chiếc bô nhỏ, một cái để ở gian phòng phía đông cho Phó Trân, một cái xách đến gian phòng phía tây.
Mùa đông dưới quê lạnh, buổi tối đậy một lớp bông lau ở trong bô.
Nước tiểu để dành được trước kia đều tưới cây ở nhà mình, bây giờ không để lại cho đất nhà mình, phân và nước tiểu trong bô của từng nhà từng hộ đều phải nộp làm phân bón cho đội, không ai được lãng phí cả, đều là nhiệm vụ có điểm công tác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Minh Dũ thức dậy nấu cháo luộc trứng gà, hâm nóng hai cái màn thầu, sau đó tạm biệt Mạc Như đến xưởng làm giấy, lát nữa anh đến nhà ăn, cô và Phó Trân không phải chờ anh.
Chờ Chu Minh Dũ đi rồi, lát sau Chu Thất Thất bắt đầu ú ú a a hát hò, Mạc Như thức dậy mặc áo.
Gian phòng phía đông truyền đến giọng nói của Phó Trân: “Mạc Như, cô dậy rồi à?”
Mạc Như đáp lại một tiếng, sau đó nghe thấy Phó Trân chạy qua.
Phó Trân khoác áo ngủ, lạnh run rẩy cả người, Mạc Như bên kêu cô ấy mau đắp chăn vào.
Phó Trân hỏi: “Sau khi cô sinh con, có làm kiểm tra hồi phục chưa?”
Mạc Như lắc đầu, làm gì có điều kiện đó.
Phó Trân cười nói: “Vậy hôm nay phòng y tế khai trương sẽ bắt đầu từ cô.”
Sau khi thức dậy, Mạc Như lặng lẽ lấy nước nóng trong không gian ra, ba người rửa mặt sau đó ăn sáng.
Phó Trân thấy ăn sáng còn có trứng gà, ngại ngùng nói: “Mạc Như, tôi đến để làm việc, không phải đến hưởng thụ, sau này đừng thêm món cho tôi nữa.”
Mạc Như nói: “Không thêm món, sáng nào tôi cũng ăn một trứng gà.”
Phó Trân: “Cô phải nuôi con cho bú sữa, tôi đâu cần đâu.”
Mạc Như vẫn kêu cô ấy ăn, cười nói: “Kiếm tiền không phải là để ăn thoải mái mặc đàng hoàng sao, nhà chúng tôi còn nuôi gà, lúc có thì ăn trước đi, đến lúc không cho nuôi thì không có mà ăn.”
Phó Trân cũng cười, rồi bắt đầu ăn trứng gà.
Ăn sáng xong, Phó Trân lấy hộp thuốc của mình ra, làm kiểm tra phụ khoa cho Mạc Như, chủ yếu là khám tình hình hồi phục của tử cung, rồi kiểm tra tuyến sữa một chút...
Sau khi kiểm tra xong, Phó Trân nói: “Điều kiện dưới quê tệ quá, thực ra sinh con vẫn nên đến bệnh viện.”
Mạc Như hỏi: “Có chỗ nào không ổn sao?”
Phó Trân lắc đầu: “Không có gì, cũng khá ổn, cô hồi phục tốt lắm.”
Cô ấy lại hỏi Mạc Như có từng chích ngừa thủy đậu cho Chu Thất Thất, cũng chính tiêm vắc xin đậu mùa.
Mạc Như lắc đầu: “Đều bận luyện luyện sắt thép, phòng y tế công xã không có bác sĩ, cũng không tìm được người hỏi.” Đáng lẽ cô và Chu Minh Dũ thương lượng lúc nghỉ ngơi mùa đông đến bệnh viện huyện hỏi thử, xem thử có thuốc chích ngừa gì phù hợp với con gái, cho dù là tự túc chi phí cũng phải định kỳ chích ngừa cho con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận