Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1101: Lật đổ

Chương 1101: Lật đổ
Sau đó có hoạt động tham quan, cô và Chu Minh Dũ không chịu đi, bảo Chu Thành Liêm, Chu Bồi Cơ, Trần Ái Nguyệt và những người khác đi. Trước khi đi dặn dò tới lui, chì cần nói lời tốt đẹp, tuyệt đối đừng so sánh, càng không được nói tình hình thực tế của đại đội.
Chỉ cần hô ‘học học nữa học mãi’, chúng ta phải học theo tinh thần của Đại Trại.
Có vài người rất thông minh, đã trở về sau khi học thành công.
Vừa trở về, Chu Thành Liêm không kìm được tìm Chu Minh Dũ phàn nàn: “Hồng Lí Tử, cháu nói xem, đã thế này còn yêu cầu nhân dân cả nước học tập sao? Chu thấy bọn họ... ôi dào, ăn không no mặc không ám, chỉ biết hét cho to.”
Chu Minh Dũ không kìm được vỗ cánh tay anh ta: “Đừng có nói như thế, hơn nữa chú nói cũng không đúng, tinh thần và lương thực quan trọng hơn. Nhân dân cả nước cần phải khuyến khích.”
Những năm tháng gian khổ như vậy, không có cơm ăn áo mặc, nếu còn không có chút nghị lực thì chẳng phải sẽ sụp đổ sao?
“Ra ngoài nhìn xem, vẫn là đại đội chúng ta tốt nhất, được ăn no mặc ấm, còn có trái cây, đồ hộp để đỡ thèm, ái chà, thực sự là thần tiên cũng không đổi, sau này chú sẽ không đi.”
Trong lúc nhân dân cả nước đang học Đại Trại, phong trào xã hội ở nông thôn cũng bắt đầu bước sang một giai đoạn mới và ngày càng sôi nổi, đâu đâu cũng xuất hiện những hiện tượng quá khích.
Ngay cả công xã Hồng Kỳ cũng không may mắn thoát khỏi.
Cán bộ lãnh đạo, sinh viên đại học, học sinh phổ thông khắp các nơi bắt đầu về quê để thực hiện bốn sạch, cải cách triệt để chủ nghĩa quan liêu và cường hào ác bá, gây ra rất nhiều rắc rối.
Sản nghiệp của nhiều đại đội lại gặp trở ngại, các xã viên không có ý định làm ruộng, suốt ngày mải miết chỉ trích và đấu tranh, cuối cùng thực sự không thể tưởng tượng nỗi.
Mạc Như và Chu Minh Dũ còn đi một chuyến đến Mạc Gia Câu.
Mạc Gia Câu chiếm giữ một nhóm sinh viên trường sư phạm, bọn họ đi xuống với một cán bộ nào đó, phát hiện ra nhiều sơ hở thông qua việc đối chiếu sổ sách, liên tục xét hỏi đại đội trưởng Thôi Phát Bình.
Thôi Phát Trung cũng bị chú ý, nhưng Thôi Phát Trung không còn là cán bộ nữa, trước đó ông ta đã bị cách chức, không nhậm chức nữa, hơn nữa những chuyện trước đây ông ta đẩy hết đi sạch sẽ, không tính lên đầu ông ta được.
Xác nhận nhà họ Mạc không sao, Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng không ở lại Mạc Gia Câu, dù sao đang lúc nhạy cảm này, vẫn phải khiêm tốn thì tốt hơn.
Mới đầu những học sinh và cán bộ cũng không tóm được những chuyện quá lớn của Thôi Phát Bình và Thôi Phát Trung, nhưng lại bắt được Thôi Công Hội, Thôi Công Triệu và những người khác, phê bình và dạy dỗ một trận.
Họ cũng đưa ra quyết định đưa một vài người của nhà họ Mạc lên làm trưởng cán bộ đội, đồng thời đuổi những đội trưởng và kế toán kém năng lực của nhà họ Thôi.
Trong lúc bọn họ định đánh một trận lớn, quyết chí moi những điểm yếu của Thôi Phát Trung và Thôi Phát Bình thì lại nhận được điều lệnh rút lui.
Không còn cách nào, bọn họ đành phải chuẩn bị rút lui Mạc Gia Câu.
Nhưng đang định đi thì họ bất ngờ nhận được một lá thư nặc danh.
Lá thư nặc danh kể rõ gia đình Thôi Phát Bình và Thôi Phát Hậu ban đầu nịnh bợ ra sao, vừa phục vụ quân Nhật vừa cung cấp vật tư cho ngụy quân, vừa âm thầm vạch trần chuyện dựa vào chi đội kháng Nhật.
Lần này, cùng với lá thư nặc danh là một tờ đơn lương thực được đóng dấu ngụy quân màu xanh.
...
Khi nhận được lá thư nặc danh, các cán bộ cắm điểm và học sinh nhốn nháo cả lên.
Hiện tại cũng không nhắc đến thời gian rút lui nữa, thay vào đó là ngồi xuống điều tra sự việc, Thôi Phát Trung hoảng sợ trước bức thư nặc danh cùng bằng chứng chắc chắn này.
Hai năm nay ông ta bị bệnh, mặc dù vẫn kiểm soát chuyện lớn của Mạc Gia Câu nhưng tinh lực không tốt, có rất nhiều việc Thôi Phát Bình đang làm.
Ông ta biết lá thư nặc danh này rõ ràng là đang nhắm tới Thôi Phát Trung.
Cũng may không không đưa ra bằng chứng liên lạc giữa anh trai Thôi Phát Hậu và quân đội Nhật, nếu không thì mọi chuyện thực sự kết thúc rồi.
Ông ta tin rằng không ai có thể tìm thấy bằng chứng đó, bởi vì tất cả mọi mối liên hệ giữa anh trai và quân Nhật đã hoàn toàn bị phá hủy sạch, không ai có thể tìm thấy nó.
Thế nhưng... từ đâu mà có đơn thu lương thực gia đình lúc đó mang lương thực cho ngụy quân?
Khi cuộc kháng chiến kết thúc, ông ta đã xóa sạch hết mọi vết tích trong và ngoài gia đình, không thể lưu lại bằng chứng được.
Chẳng lẽ lại phát hiện được từ trong tay người khác?
Có thể lúc đó nó đã được giữ bởi một người khác phục vụ cho ngụy quân.
Nhưng Thôi Phát Bình lặng lẽ nói với ông ta, đó là biên lai phát cho nhà họ Thôi chứ không phải biên lai của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận