Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 189: Khao khát, không đủ (3)

Chương 189: Khao khát, không đủ (3)
Bỏ bớt nẹp áo còn bỏ bớt được cúc áo.
Cô dùng dây thừng thắt hoa văn, thắt dây trước ngực coi như trang trí để phân biệt mặt trước và mặt sau.
Thiết kế xong, cô lấy ra hoạt thạch trực tiếp kẻ đường trên mặt sau tấm vải rồi cắt “xoẹt xoẹt”
Sau khi cắt xong, cô bắt đầu xâu kim chỉ, may thật nhanh nhân lúc trời vẫn còn sáng.
Áo quần không có nẹp áo và không cần khâu cúc nên tiết kiệm được hơn nửa công sức, dù là may thủ công cũng không cần mất quá nhiều thời gian.
...
Lúc này ở ngoài cửa có bóng người thấp thoáng, Trương Cấu bước vào, cười nói: “Sỏa Ni! Đang may đồ à?”
Mạc Như cười: “Chị dâu ba có việc à.”
Kể từ sau khi cô xuyên không đến, Trương Cấu lúc nào cũng có ý đồ lôi kéo chị dâu hai cô lập cô, đương nhiên Mạc Như cảm nhận được nhưng chị dâu hai cũng không vô vị đến thế, còn Mạc Như cũng chẳng phải kiểu người mong manh dễ vỡ, cô cũng là người không thiếu tình yêu thương, người ta đã không quan tâm lẽ nào bản thân còn lấy lòng tiếp cận. Trước giờ cô vẫn là kiểu người bạn chơi với tôi thì tôi chơi với bạn, bạn không thích chơi với tôi thì tôi càng không tiếc.
Huống hồ, cô đã có Chu Dũ và đứa con.
Trương Cấu cười nói: “Xem cô nói kìa, không có việc thì chị em dâu mới dễ nói chuyện.” Chị ta tiện thể ngồi lên giường đất, đưa tay sờ hai tấm vải, mềm mại và mát, đúng là vải tốt.
Chị ta biết là kiếm lời từ việc bán muỗi cho Trương Căn Phát, nhưng vẫn không khỏi vòng vo hỏi đông hỏi tây, chỉ muốn Mạc Như chính miệng thừa nhận.
Nếu đã là mẹ chồng cho thì Mạc Như cũng không giấu giếm, may áo quần là để mặc, sớm muộn người khác cũng biết nên cô thẳng thắn thừa nhận.
Dù đã nghi ngờ từ lâu nhưng hiện tại nghe thấy câu trả lời, Trương Cấu vẫn rất khó chịu. Bởi vì bất luận là ai kiếm ra tiền cũng phải nộp cho mẹ chồng và do mẹ chồng phân công, hiện tại mẹ chồng chỉ cho Mạc Như mà không cho chị ta nên chị ta không chịu được.
Chị ta nhìn thấy Mạc Như mặc quần yếm trên người, có lẽ là vải không đủ nên ống quần hơi ngắn để lộ một nửa cẳng chân, lại còn vén hai bên. Hai bên xương hông có hai cái túi chéo, tuy không có yếm như trẻ con nhưng hai dây quần vừa dài vừa rộng, trực tiếp đan chéo trước sau, như vậy không cần thắt dây cũng tiện mặc và cởi.
Trong lòng chị ta ngưỡng mộ và ganh tỵ nói không nên lời, không ngờ Mạc Như lại có tay nghề tốt như thế, càng không ngờ trước giờ mẹ chồng hẹp hòi vậy lại hào phóng cho cô con dâu ngốc nghếch cả ba tấm.
Nói luyên thuyên vòng vo nửa ngày trời, Trương Cấu nói đến chuyện em gái bốn sắp kết hôn của mình: “Năm nay cũng mười chín tuổi rồi. Ôi! Lớn vậy rồi mà chưa từng mặc một bộ áo quần mới. Hiện tại sắp lấy chồng cũng không mua được ba thước vải. Sỏa Ni! Cô nói có đáng thương không?”
Mạc Như gật đầu: “Thật đáng thương! Em đã không mặc từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên đấy. Mẹ chúng ta tốt thật, sau này em phải làm việc chăm chỉ rồi mua bộ đồ mới cho mẹ mặc.”
Ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại gấp đôi, kiếp trước ba mẹ đều dạy dỗ cô như vậy, quan điểm phải vững chắc, xuyên không đến chân trời góc biển cũng không được thay đổi.
Trương Cấu: ...
“Sỏa Ni! Cô xem một mình cô cũng mặc không được nhiều đồ như vậy, tấm vải hồng này…” Trương Cấu cầm chặt trong tay không nỡ buông: “Hay là cô may xong tôi lấy cho em tôi mượn mặc trước, sau này chị dâu sẽ mua cái khác tốt hơn cho cô.”
Mạc Như nhìn chị ta, chị tưởng tôi ngốc sao?
“Chị dâu! Sao chị không mua cho chị ấy?”
Trương Cấu: ...
Trong lòng chị ta vừa chua xót vừa ấm ức, thậm chí uất hận, bản thân chị ta ngoại trừ lúc vừa kết hôn được nhà chồng mua vải cho thì sau này đâu có nỡ cho khúc vải nào?
Nghĩ lại, ngày chị ta kết hôn cũng chỉ cho chất vải của một bộ đồ mỏng, một bộ đồ vải bông và một đôi giày vải. Làm gì có chuyện kết hôn rồi vẫn cho như Mạc Sỏa Ni?
Lúc đó, chị ta rất phấn khởi khi nhận lấy vải, sau đó chị cả về nói người ta chê cười vì không có vải may áo quần cho con nên chị ta cho một tấm, mẹ chị ta chưa bao giờ mặc bộ đồ mới nên chị ta cũng cho một tấm... Chị ta còn cho em gái bốn một tấm vải đỏ.
Đến cuối cùng khi kết hôn, chị ta vẫn mặc bộ đồ cũ khi còn con gái.
Lúc đó, Chu Minh Quang đi rước dâu với vẻ mặt rất kinh ngạc, hỏi chị ta sao không mặc đồ mới, chị ta nói: “Chúng ta cũng không phải gia đình khá giả gì, phải chú ý tiết kiệm, em như vậy cũng tốt lắm rồi.”
Chu Minh Quang cảm thấy chị ta là người tiết kiệm, còn khen chị ta chịu ấm ức rồi. Mặc dù lúc kết hôn có vài người chê cười nhưng anh vẫn rất bảo vệ chị ta.
Đương nhiên, chị ta cho rằng mẹ chồng chắc chắn không vui nên cứ xị mặt với cô, sau khi kết hôn không cho cô tấm vải nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận