Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1121: Nghiên cứu và phát triển (2)

Chương 1121: Nghiên cứu và phát triển (2)
Có đứa bé mạnh dạn bắt đầu bám vào xe, dùng sức leo lên.
Chu Minh Dũ sợ chúng ngã nên giảm tốc độ thích hợp, nhiều bé trai liên tiếp leo lên.
Anh cười khi nhìn thấy Chu Thất Thất đứng bên đường vẫy tay.
Chu Thất Thất vui mừng chạy đến: “Ba oai quá đi.”
Chu Minh Dũ một tay không, giơ tay nhấc con gái lên, để cô bé ngồi bên cạnh.
Thiết Muội kích động nhìn: “Cháu, cả cháu nữa.”
Chu Minh Dũ ra hiệu người lớn ôm Thiếu Muội cho vào cái đấu, chỗ ngồi của anh không thể ngồi quá nhiều người.
Ghế ngồi được sửa đổi lớn hơn một phần ba so với trước đây và nó chỉ đủ cho con gái anh ngồi.
Xình xịch, máy cày lượn một vòng trong thôn, đám trẻ chạy nhảy loạn xà ngầu vẫn chưa đã.
Cho đến khi Chu Thành Chí quay về, hét to: “Xuống hết đi, đừng có lãng phí dầu diesel.”
Đám trẻ đều sợ Chu Thành Chí, giờ mới cười to ha ha nhảy xuống.
Những người trong thôn không đi làm việc mà chạy ra ngoài xem, biển người đông đen, gần giống với đi xem cà kheo ngày tết.
Thậm chí có thôn bên nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến xem.
Ai cũng tò mò nhìn chỗ này, chạm vào chỗ kia, thực sự rất tò mò máy cày làm việc như thế nào.
Chu Minh Dũ vội chạy về nhà, dọc đường xình xịch vừa tàn thuốc vừa đất, anh phải về nhà ăn cơm và tắm rửa.
Có người cảm thấy mình khỏe nên muốn thử: “Minh Dũ, anh dạy chúng tôi đi, chung tôi cũng muốn lái.”
Chu Minh Dũ nói: “Tôi về nhà nghỉ lát, ngày mai các người học đã luôn.”
Nói xong, anh vội xách gói đồ nhỏ nhanh chóng chạy về nhà, đẩy cửa vào hét to: “Vợ, anh về rồi này.” Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Như, trái tim anh lập tức thấy ấm áp, mới có bốn ngày không gặp đã thấy rất nhớ.
Mạc Như cười nói: “Tài xế Chu vất vả rồi, em làm mì trộn cho anh ăn, có dầu mỡ, mau vào nhà đi.”
Chu Minh Dũ vội chạy tới ôm lấy eo cô, hôn lên môi cô: “Anh nhớ em quá.”
Khuôn mặt Mạc Như đỏ bừng, vội đẩy anh ra: “Tiểu Bát đang ở đây đấy.”
Lúc này, Tiểu Bát từ trong nhà đi ra, trong tay cầm một cái bát to hơn cả cái đầu của cậu bé, nhìn ba một cái, điềm tĩnh nói: “Con cũng hôn.”
Chu Minh Dũ đưa cái bát lớn của cậu bé cho Mạc Như, anh giơ con trai lên và hôn một cái.
Tiểu Bát vội chùi: “Ba, mặt ba đen quá.” Bộ dạng chê bai không muốn.
Chu Minh Dũ cười to ha ha: “Con lái máy cày thì con cũng đen vậy thôi.”
Anh thả con trai xuống, đến nguồn suối của chân tường phía đông rửa mặt rửa tay, ăn cơm và tắm rửa.
Tiểu Bát kéo bộ đồ của Mạc Như, tỏ ý vừa rồi muốn mẹ hôn, không phải ba hôn.
Mạc Như cười, khom lưng hôn cậu bé “Vào nhà ăn từ từ thôi.” Nói xong, cô đưa bát cho cậu bé.
Cậu bé cầm bát đi vào nhà, nếu không phải là Chu Minh Dũ về nhà thì cậu bé cũng chẳng muốn bưng cái bát lớn đi tới đi lui như thế.
Mệt quá.
Cậu bé tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Mạc Như múc một cái bát nhỏ cho Chu Minh Dũ, múc một thìa lớn nước sốt mì, bưng một đĩa đồ ăn kèm: Rau sống mọng nước, giá đỗ và khoai tây sợi đã trụng qua nước sôi, dưa chuột sống thái sợi.
Cô lấy một nắm rau sống, quét một lớp sốt, sau đó cho đồ ăn kèm vào, gấp lại thành một chú heo nhỏ đưa cho Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ há miệng cho hết vào nhai: “Vừa tươi vừa thơm, tay nghề của vợ tiến bộ rồi.”
Mạc Như cười nói: “Giờ làm gì nhà nào có, làm thế nào cũng ngon.”
Tiểu Bát cũng há miệng: “A…”
Mạc Như vội gói rau cải chíp mềm nhất cho anh, cũng gấp thành con heo nhỏ và cho vào miệng.
Tiểu Bát ăn má phúng phính: “Ngon quá.”
Đứa trẻ này ăn giỏi quá.
Sau khi ăn xong, trò giải trí trong thôn cũng chuyển thành đến sân đại đội xem máy cày, có một số người thấy trời tối cũng lưu luyến không muốn về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, không cần đội trưởng thổi còi, có người la to: “Cày ruộng, cày ruộng thôi.”
Băng tan rồi, có thể bắt đầu cày ruộng rồi.
Hiện tại thời tiết cũng ngày càng ấm áp rồi, băng trên sông đã tan lềnh bềnh, đàn vịt bơi tới lui dưới nước, thỉnh thoảng lại nuốt một con cá nhỏ, đàn cá lớn tập trung đến mặt nước thổi bong bóng, tất nhiên có thể cày ruộng rồi.
Mặc dù Chu Thành Chí nói sẽ phải mất mấy ngày nữa, nhưng bọn họ nhiệt tình dâng cao, nhất định phải xem cái thứ này có phải cày ruộng rất giỏi.
Sau bữa sáng, Chu Thành Chí vác xẻng và cuốc ra đồng xem, lớp đất có phải đã tan hoàn toàn rồi.
Nếu không tan hoàn toàn thì vẫn phải đợi để không làm gãy lưỡi cày.
Cũng may Chu Thành Chí cày ruộng chu đáo, đồng ruộng toàn là ruộng chín, bao nhiêu năm canh tác đều là dùng cái bừa cày cẩn thận, bây giờ trong đất không có một viên đá, cũng không sợ làm gãy lưỡi cày.
Sau khi đội trưởng phán đoán xong, có thể bắt đầu cày rồi.
Các xã viên bắt đầu chuẩn bị nông cụ, gia súc, phân bón lót… Các phụ nữ cũng bắt đầu chọn giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận