Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 316: Trong lòng có ý đồ xấu xa (3)

Chương 316: Trong lòng có ý đồ xấu xa (3)
Trương Căn Phát và Trương Kim Hoán cũng sớm đã có sự chuẩn bị, bọn họ cũng không phải làm xưởng trưởng vì sự phát tài từ xưởng làm giấy, mà là để con trai được trải nghiệm, có trải nghiệm rồi thì đến lúc đó xưởng trưởng, đội trưởng, đại đội trưởng đều có thể rõ ràng.
Ông ta phải có sự chuẩn bị cho sau này.
Sau khi trưng cầu lời đề nghị của nhân viên kỹ thuật cao và được Lý Bách Thanh chỉ đạo, sau đó vạch ra kế hoạch và quy định xưởng bước đầu.
Bước đầu tiên mua máy móc, thực ra chính là một nồi hơi đã vứt bỏ, máy trộn bê tông gì đó thì không cần nghĩ đến, nhân công thì có rồi, bước thứ hai chính là thí nghiệm cho đến khi làm ra giấy thành công.
“Vấn đề xưởng trưởng và than đá thì trông cậy vào anh rồi.” Chu Minh Dũ mỉm cười nhìn Trương Kim Hoán.
Trương Kim Hoán hắng giọng, vô thức đứng thẳng lưng: “Chuyện này ấy mà, nếu đã làm xưởng trưởng, tôi chắc chắn sẽ giải quyết khó khăn cho mọi người. Tôi sẽ xin hợp tác xã than đá nhưng các người phải tự bỏ tiền ra.”
Chu Thành Chí nói: “Tất nhiên là chúng tôi tự bỏ ra, công lao thuộc về xưởng trưởng, còn kỹ thuật và sản phẩm thì của chúng tôi.”
Ông cũng nói rất rõ ràng để tránh đến lúc đó Trương Căn Phát gây phiền phức.
Chỉ cần hôm nay nói, giấy trắng mực đen ghi chép ra, trong đó bao gồm trách nhiệm và nghĩa vụ của các bên.
Chu Minh Duyệt viết rất rõ ràng, sau đó đọc cho mọi người nghe, không ai có ý kiến gì thì ký tên và lăn dấu vân tay.
Cao Dư Phi và Lý Bách Thanh làm người chứng kiến.
Sau khi họp xong, Trương Kim Hoán nói: “Hai hôm nữa tôi phải cùng bí thư đi đến công xã họp, vừa đúng lúc có thể xin phép mua than đá cho xưởng.”
Chu Minh Dũ mỉm cười nói: “Nếu xưởng trưởng bận thì có thể nhờ thầy Cao giúp đỡ, hợp tác xã bên kia cũng không dễ giao tiếp.”
Không kích thích một chút thì anh ta lại trì hoãn đến năm sau.
Quả nhiên, Trương Kim Hoán nói: “Ngày mai tôi chạy đến công xã một chuyến.” Tất nhiên phải làm việc dứt khoát hơn nhân viên kỹ thuật cao để tránh bọn họ vừa bắt đầu đã coi thường anh ta.
Chu Minh Dũ dẫn đầu vỗ tay: “Vậy thì xưởng trưởng phải vất vả nhiều rồi, đợi đến ngày chúng ta làm ra giấy vệ sinh thì sẽ chúc mừng xưởng trưởng.”
Sau cuộc họp, Chu Thành Chí dẫn đầu rời khỏi, phòng đại đội chỉ còn lại Trương Căn Phát và những người khác.
Kế toán đại đội nói: “Hiện tại Chu Minh Dũ không tầm thường, có cảm giác đã thay da đổi thịt.”
Trương Căn Phát hừm một tiếng: “Còn thay da đổi thịt, cậu ta còn mượn xác hoàn hồn. Một kẻ lỗ mãng thay da đổi thịt cái cóc khô, chỉ biết nâng cậu ta lên.”
Ông ta lại dặn dò Trương Kim Hoán: “Ban đầu tùy bọn họ dày vò, ba đoán chừng bọn họ căn bản không làm ra giấy được, đến lúc đó có thể mượn cớ bắt chẹt Chu Thành Chí. Thực sự muốn làm ra giấy cũng tốt, đó chính là công lao của con.”
Trương Kim Hoán gật đầu: “Ba yên tâm, con biết rồi.”
...
Sau khi tan họp, Chu Thành Chí và những người khác cũng thấy rất vui, cảm thấy cái bóng đè nén không thở được lúc đầu bỗng chốc đã nhỏ đi nhiều.
Mấy ông cụ vừa nói đi, tiện thể trò chuyện, Chu Minh Dũ và Mạc Như đi cùng Cao Dư Phi.
“Hôm nay cảm ơn thầy Cao đã đến đây.”
Cao Dư Phi: “Chẳng qua chỉ ký tên và lăn dấu vân tay mà thôi. Tất nhiên nếu mọi người vi phạm pháp luật phá hoại kỷ cương, Cao Dư Phi tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Chu Minh Dũ nói: “Thầy Cao yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không vi phạm pháp luật phá hoại kỷ cương, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ lời kêu gọi của Mao chủ tịch và Đảng, kiên định đi theo Đảng.”
Cao Dư Phi cười: “Vậy thì đúng rồi.”
Tạm biệt nơi ngã rẽ, Chu Minh Dũ cầm tay Mạc Như đi về nhà.
Khi sắp về đến nhà, một người nói: “Đồng chí Mạc Như, tôi có vài lời muốn nói với cô.”
Trần Ái Nguyệt chạy theo thở hổn hển.
Mạc Như quay đầu nhìn cô: “Chủ nhiệm Trần, sao vừa rồi cô không nói?”
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Nhiều người quá nên không tiện, tôi chỉ muốn nói riêng với cô thôi, có được không?”
Chu Minh Dũ nói: “Chủ nhiệm Trần, ở đây tối như bưng, hay là chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”
Trần Ái Nguyệt lưỡng lự một lúc: “Vậy nói chuyện ở cổng đi, chỉ vài câu thôi.”
Mạc Như đồng ý.
Trần Ái Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, nói nhỏ: “Đồng chí Mạc Như, có thể nhờ cô vẽ giúp tôi chân dung Mao chủ tịch được không?”
Cô ta đã muốn nói chuyện này với Mạc Như từ lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.
Cao Dư Phi trở về lớp học xóa mù chữ nên chính anh ta giảng bài, Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng đi lại vội vàng, hơn nữa cô ta cũng cần sắp xếp cho phụ nữ tập luyện hô khẩu hiệu tại đại hội công xã nên không có cơ hội để nói.
Mấy hôm nay, các đại đội đều tặng quà cho công xã, cô ta lại bắt đầu hoạt động ý nghĩ. Cô ta thực sự rất ngưỡng mộ tuyên truyền viên công xã, viết viết vẽ vẽ là đã có thể nhận lương rồi, phiếu cũng nhiều hơn xã viên của các đội khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận