Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 920: Mang ơn

Chương 920: Mang ơn
Không ngờ nhà mẹ đẻ của mình lại có một khía cạnh không thể chấp nhận được như vậy.
Chị ta tức đến phát khóc, nhưng cũng không nhẫn tâm như Trương Thúy Hoa, ở bên cạnh liên tục nói đừng tranh giành, giao cho ba mẹ phân phát.
Anh hai và chị dâu hai lại sắp xông lên cấu xé, Đinh Lan Anh máu đổ đầy đầu, nhất thời không thèm nể mặt, tức giận hét lê: “Nếu còn ai tranh giành nữa thì tôi sẽ mang đồ về lại.”
Nhưng anh trai và chị dâu đang đói xanh mắt sao có thể nghe lời cô?
Ngay sau đó là một trận ẩu đả.
Đinh Lan Anh thấy họ tranh giành rất khó coi, quẹt nước mắt lao vào can ngăn: “Đừng giành nữa.”
Không ngờ chỉ trong chốc lát đã giành lại được những chiếc giỏ đựng đồ, dù sao họ cũng đói quá rồi, ai cũng không còn sức nữa, không chết đói là được rồi, muốn đánh nhau những không có sức chứ đừng nói là xách chiếc giỏ mấy chục cân này.
Anh hai và chị dâu thứ hai lại sắp xông lên cấu xé, Đinh Lan Anh máu đổ đầy đầu, nhất thời không thèm nể mặt mà hét lên một tiếng. nhiệt tình: "Ai lại cướp, đồ vật ta đoạt lại!"
Đinh Lan Anh đặt chiếc giỏ lên giường đất, nước mắt lưng tròng: “Ba, ba là chủ gia đình, ba phân phát cho bọn họ.”
Trước đây ông cụ Đinh quyết định mọi chuyện trong gia đình, nhưng hiện tại không có gì ăn, ông với bà cụ dành dụm cho các cháu ăn, lúc này đói quá mất sức, đương nhiên là không còn uy nghiêm nữa.
Ông cụ Đinh được bà cụ bón cho uống hai miếng canh bánh ngô hấp, mở mắt ra, nước mắt đục ngầu chảy ra: “Lan Anh…”
Bà Lý nói: “Con đừng giận ba con nữa, nếu con mang về nhiều hơn thì gia đình cũng sẽ không buồn như vậy.”
Ông cụ Đinh trợn mắt nhìn bà cụ, định bảo bà đừng nói linh tinh nữa, nhưng ông không nói được lời nào.
Chà, khó quá.
Ông không thể trơ mắt nhìn người nhà chết đói, còn nói cái gì mà không xin con gái cái ăn, nếu nhà con gái có thì đã cho rồi, bọn họ cố gắng sống qua giai đoạn này, sau này nhất định phải nghĩ cách trả cho nhà họ Chu.
Cho nên, hiện tại liền lấy đi, đã mở miệng cũng không thể lấy lại.
Bà Lý lại đang càm ràm, nói nhà họ Chu chỉ cho mấy cái bánh ngô hấp khô, cũng không biết là ngày tháng nào, không thể nào ăn được, chỉ có thể pha nước nóng.
Ăn một ngày hai miếng chỉ có thể duy trì sống sót mà thôi.
Bà nghĩ rằng để ông cụ biết chuyện để sau này còn chủ động đi xin, lần thứ hai ông đi, nhà thông gia sẽ không dễ thay đổi sắc mặt, ít nhất còn có thể xin gấp đôi mang về.
Nghe bà cằn nhằn than thở, ông cụ Đinh muốn tìm một hố đất chui xuống, cũng may nhà thông gia không nghe thấy những lời này, nếu nghe được thì xấu hổ chết mất.
Được người ta cứu mạng, chẳng những không biết cảm kích, ngược lại còn chê ít, đây gọi là chuyện con người làm hay sao?
Ông cụ Đinh tức giận suýt ngất đi.
...
Cuối cùng, Đinh Lan Anh cũng không thể lo chuyện nhà mẹ đẻ, nếu đã bảo lấy chồng đừng nghĩ nhiều về nhà mẹ đẻ thì đương nhiên cũng không thể can thiệp vào việc nhà của nhà mẹ đẻ rồi.
Không cần nghĩ chị ta cũng biết những thứ mình mang về nhà có lẽ bố mẹ chỉ ăn được có vài miếng, hơn nữa phần lớn sẽ rơi vào miệng anh trai và cháu trai của chị ta.
Nhưng chị ta cũng không có cách nào, bố mẹ cam tâm tình nguyện, muốn đánh muốn mắng đều là chuyện của riêng họ.
Đinh Lan Anh quay về cũng phải cảm ơn Trương Thúy Hoa, chị ta cũng biết tác phong của mẹ chồng, nhà họ Chu muốn làm gì sẽ làm được, nhà họ Đinh nên có thì cũng cần có, nhà nào mà chẳng có lương thực, lần sau không gióng trống khua chiêng đến xin ăn nữa.
Lần này là số thức ăn Đinh Lan Anh để dành cho nhà họ Đinh, sau sau có đến thì đương nhiên sẽ không có, nếu muốn có thì cũng được, trực tiếp đưa con gái về nhà.
Đến tối, Mạc Như cũng nhắc đến chuyện này với Chu Minh Dũ, khâm phục khả năng dự đoán của Trương Thúy Hoa: “Trước đây em có nghĩ đến chuyện mẹ để dành những lương khô đó đợi đội chúng ta đói sẽ lấy ra ứng phó nhu cầu bức thiết, không ngờ là để tiếp tế cho người thân.”
Trương Thúy Hoa tuy rằng thường ngày rất lợi hại, rất ghét bị người khác chiếm lợi, nhưng cũng thực sự không keo kiệt, đương nhiên cũng không dễ bắt nạt.
Thấy bà Lý đến, ngoài việc khóc lóc than thở với Đinh Lan Anh, không dám nói nặng lời với Trương Thúy Hoa là đủ để biết rồi.
Nếu là nhà dì ba thì không biết là làm ầm ĩ đến mức nào.
Chu Minh Duệ nhẹ nhàng vỗ về con gái, không khỏi thở dài: “Có một số đại đội lớn ở bên ngoài, thật sự rất khó khăn.”
Nếu đại đội Tiên Phong không có không gian của Mạc Như thì cho dù hai người họ xuyên không đến cũng không thay đổi được gì, hiện tại bọn họ cũng được chỉ định chịu đói như bao người khác.
Hiện tại họ không chỉ bảo vệ người nhà của mình, mà còn cố gắng hết sức giúp đỡ cả đại đội, Chu Minh Dũ bất chợt nắm tay Mạc Như: “Em đã vất vả rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận