Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 894: Đội tìm kiếm lương thực (3)

Chương 894: Đội tìm kiếm lương thực (3)
Chương 894: Đội tìm kiếm lương thực (3)
Đột nhiên mặt ông đen như đáy nồi, “Tên khốn, con khỉ nó, lại là bọn khốn kiếp nào ăn no dửng mỡ, làm chuyện không đâu!
Nhìn sắc trời vẫn chưa tới giờ tan làm buổi trưa, Chu Thành Chí không làm lỡ thời gian của các thành viên xã, ông gọi Chu Thành Minh, Chu Minh Dũ cùng vài người theo ông đi theo đội tìm kiếm lương thực.
Ngay khi gặp nhau Thôi Phát Trung đã nhiệt tình bắt tay với Chu Thành Chí và nới với giọng quan, hách dịch, “Chu đội trưởng, thân đang mang chức trách, thật ngại quá, thật ngại quá.”
Chu Thành Chí chỉ là một tên chân đất, quê mùa. Làm sao ông hiểu được mấy chuyện này chứ. Với thư ký đều không uyển chuyển dễ nghe chút, còn với Thôi Phát Trung càng không. Ông với khuôn mặt u ám, quét một lượt rút tay Thôi Phát Trung ra, “Thôi thư ký, ý của ông là gì?”
Trương Căn Phát lập tức vội nói: “Đội trưởng Chu, đây là chỉ thị của cấp trên, yêu cầu mỗi đại đội phải chứng minh sự trong sạch của mình, không được giữ lương thực dư thừa, không được cất giấu, sản xuất, phân phát riêng tư.”
Chu Thành Chí trừng mắt nhìn Trương Căn Phát, “Tôi nói thư kí ông mấy ngày nay ăn cơm no không chịu được hả?”
Lại bắt đầu làm mấy trò cố tình gây sự, xem ra có mấy con lừa chưa được ăn no!
Ăn no rồi lại bắt đầu phấn chấn, hăng thế!
Trương Căn Phát dựng tóc gáy, giả vờ ngoài mặt tươi cười noí, “Chu đội trưởng, ông nói chuyện khách sáo hơn chút đi, đây là đang làm việc công.”
Chu Minh Dũ nói với Chu Thành Chí: “Đội trưởng, nghe xem bọn họ muốn làm gì.”
Chu Thành Chí lớn tiếng nói: “Chúng tôi còn bận thu hoạch khoai lang. Mọi người muốn xem cái gì thì cứ đi xem đi, nhưng tôi phải nói trước, mất lòng trước được lòng sau, để mọi người nhìn trúng thứ gì, nhưng muốn tùy tiện động chạm lung tung là không được đâu!”
Ông lại nói với Chu Minh Dũ: “Minh Dũ, con mang theo mấy thanh niên đi theo, chúng ta tuy nghèo, nhưng nhà nát bạc triệu, một cọng cỏ cũng không được mất!”
Chu Minh Dũ cười hi hi gật đầu, “Đội trưởng yên tâm, chúng con nhất định sẽ trông chừng thật kỹ.”
Chu Thành Chí mặc kệ Thôi Phát Trung và những người khác, dẫn người lại đi thu thập khoai lang, ông còn sợ mấy tên đội ba đội bốn kia lười biếng trốn việc.
Bây giờ toàn bộ đại đội cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc. Ông nếu như không để mắt tới họ chút, mấy đứa lười nhác này sẽ không làm việc mà muốn được ăn, đồ miễn phí chắc.
Đội của mình sẽ không lấy một cân lương thức để nuôi những kẻ lười biếng!
Nhìn thấy Chu Thành Chí cạch cạch rời đi, Thôi Phát Trung còn chưa nói chuyện, Giả Tồn Phóng chịu không nổi nữa, “Chu đội trưởng, ông có ý gì, đây chỉ là...”
“Được rồi, các ngươi muốn xem thì xem, muốn soát thì cứ soát, chính là nhìn cho kĩ đừng làm bậy làm càn.” Chu Thành Minh với tư cách là chủ nhiệm trị an, đương nhiên phải nhìn thật kỹ, trông coi thật tốt tài sản của thôn làng, không để người tùy tiện mang đi.
Loại chuyện đội tìm kiếm lương thực đi tìm lương thực, ở một số đội, điều này giống như sói như hổ tung hoành, nhưng với một số đại đội lại giống như gió như mưa phùn, bọn họ sử dụng bộ mặt nào thì còn phải tùy thuộc vào địa vị ở huyện ủy, ở công xã.
Bây giờ, không ai dám ngông cuồng với Đại đội tiên phong khi không có bằng chứng.
Chu Minh Dũ nói với Thôi Phát Trung: “Thư ký Thôi, mọi người muốn xem, muốn nhìn cái gì thì cứ việc nhìn.”
Giả như mọi người đến đây tham quan, nhưng tiện tay dắt cừu, mượn gió bẻ măng là không được.
Hắn âm thầm quan sát Thôi Phát Trung, nhìn vẻ mặt của ông ta là không biết chuyện ở hầm đã được vận chuyển ngũ cốc đi.
Thôi Phát Trung nhìn hắn thường xuyên nhìn mình, còn nghĩ tên nhóc này là bởi vì Mạc gia mới đối xử với mình như vậy. Ông ta cười cười với Chu Minh Dũ nói: “Phòng nghĩa vụ quân sự huyện lúc trước đã điều động nhập ngũ, cậu tại sao lại không vào, độ tuổi này vào bộ đội là vừa đẹp.”
Giả Tồn Phóng lập tức nói lời khó hiểu, kỳ quái: “Ô, chắc là không nỡ xa vợ con, xa cái giường ấm áp đây mà.”
Chu Minh Dũ vặn lại: “Có hàng nghìn người dân, mỗi người đều có sự đóng góp của mình, có người lên tiền tuyến, có người làm sản xuất. Làm tốt sản xuất mới có thể bảo đảm con em và binh lính của nhân dân được ăn no, mặc ấm. Giả thư ký, tôi cứ vậy mà đi lính rồi, anh như thế ở lại làm sản xuất, bọn trẻ và bộ đội sợ rằng sẽ chết đói.”
Câu nói này của hắn một chút cũng không khách khí, trực tiếp căm hận, ghét bỏ Giả Tồn Phóng.
Bởi vì Giả Gia Câu một nghèo hai trắng, hắn ta tích cực hơn ai hết trong việc phóng vệ tinh. Kết quả là hiện taị công lương không nộp đủ, lương thực dư chưa bao giờ được bán, muốn bán cũng là lấy khẩu phần lương thực làm giả mạo. Loại đần độn như thế còn không biết ngại mà chất vấn sao hắn không tham gia quân đội!
Lão tử tại sao không làm lính, ngươi không biết ư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận