Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 156: Mâu thuẫn (3)

Chương 156: Mâu thuẫn (3)
Nếu gặp phải quỷ đả tường thì làm thế nào?
Do Chu Minh Dũ đã ra khỏi nhà hai đêm liền nên bọn họ rất tò mò, hỏi anh ban đêm ra ngoài có chuyện gì kỳ lạ không.
Chẳng hạn đại loại như gặp quỷ đả tường, ma da gì đó.
Chu Minh Dũ cười nói: “Cái gì cũng không có, em không bị mù đường, em có cảm giác về phương hướng rất tốt, hoàn toàn không bị lạc đường.”
Quỷ đả tường là lạc đường mất phương hướng, bởi vì đại não mất đi vật tham chiếu xung quanh nên mất đi chức năng phán đoán phương hướng, dẫn đến xoay vòng tại chỗ.
Một vài người nói cười cùng nhau thì làm việc thoải mái hơn. Lúc này, bọn họ nhìn thấy chú Ba và Chu Thành Tín dẫn theo Chu Minh Quốc đang kéo một cây gỗ đến.
Chu Minh Dũ kinh ngạc nói: “Chú Ba! Ở đâu ra vậy?”
Chu Thành Nhân có chút hoang mang, không biết em trai ba của ông muốn làm gì?
Chu Thành Tín không thèm nhìn ông ta, chỉ nói với Chu Minh Dũ: “Cháu trai xây nhà, bác không có gạch ngói, chẳng lẽ đến hai ba cây gỗ cũng không có ư? Cây gỗ này là trước đây bác giữ lại làm đòn đông, vừa đúng lúc có thể đưa cho cháu dùng. Đi thôi! Về nhà chú kéo thêm hai cây gỗ khác đến, đến lúc đó tìm người đổi gỗ khô.”
Nói xong, ông ta quay người đi về nhà.
Chu Minh Dũ ngơ ngác nhìn Chu Minh Quốc.
Chu Minh Quốc nheo mắt nhìn anh, rồi nhìn Chu Thành Nhân cười nói: “Bác hai, ba cháu nói mọi người chặt cây khắp nơi, thế mà lại không đến nhà cháu chặt cây, thật đúng là khinh thường người khác.”
Chu Thành Nhân: …
“Đấy chẳng phải là vì bác để dành cho Minh Quân hay sao.”
Chu Minh Quốc cùng Chu Minh Dũ đi kéo cây.
Khi bước vào cửa, Chu Minh Dũ suýt nữa đã bị bậc cửa mục sát đất đập vào chân. Lúc này đều là cửa gỗ, để cho cánh cửa tránh chạm đất dễ bị mục nát, dưới chân đều đặt bậc cửa bằng một tấm ván dày cao khoảng ba mươi centimét.
Bậc cửa nhà chú Ba đã mục rồi, nhưng cũng không sửa sang lại.
Trong số bốn anh em nhà Chu Thành Nhân, nhà anh ba là nghèo nhất, điều này khiến Chu Minh Dũ có hơi khó hiểu, bởi vì chú Ba biết làm mộc, ngoại hình cũng cao to, hơn nữa còn giỏi giang, nhưng không biết tại sao nhà bọn họ lại tồi tàn đến như vậy.
Là một thợ mộc, bậc cửa đã mục nát một nửa, ngõng cửa kêu cọt kẹt điếc cả tai mà ông ta cũng không quan tâm, còn bức tường phù điêu ở đối diện cửa cũng sụp mặt tường bên ngoài, nếu còn không dọn dẹp nữa thì đến mùa lũ có thể sẽ bị ngập hết.
Anh bước vào thấy trong sân có hai cái cây, một cây Hòe và một cây Dương liễu.
Theo câu nói của tổ tông “Không trồng dâu trước trước nhà, không trồng liễu sau nhà, không trồng cây quỷ vỗ tay trước cửa”, cơ bản trong hay ngoài sân người ta đều không trồng cây Dương liễu. Chú Ba lại tự làm theo ý mình, trồng ít nhất là ba cây Dương liễu trong sân, mỗi khi đến thời điểm này thì bọ cánh xanh nhiều đến phát khiếp.
Nghe nói ban đầu Chu Thành Nhân không cho ông ta trồng, ông ta còn cãi vã một trận, một mực đòi trồng, lại còn trồng một lúc ba cây.
Chu Minh Dũ nói: “Chú Ba! Chừng này gỗ để lại cho anh Minh Quân đi, chỗ con cũng đủ rồi.”
Chu Thành Tín giọng nói ồm ồm, xị mặt: “Bảo cháu kéo thì cứ kéo, đừng có lãi nhãi như ba cháu.”
Chu Minh Dũ: … Anh không có quyền phát biểu khi can thiệp đến ân oán của những ông già khi còn trẻ, bảo kéo thì kéo, kéo về để ở nhà hai ba năm sau chú Ba cần dùng thì gửi trả lại.
Anh cầm cưa cắt tỉa những cành cây đó: “Anh Minh Quốc, chúng ta cắt tỉa cành cây để dành đốt lửa. Em kéo cây gỗ lớn này đi.”
Anh đã chuẩn bị sẵn cột nhà, còn lại là xà gồ được cưa theo độ dài kích cỡ thường dùng, những đồ dùng khác thì để cho Chu Thành Tín dọn dẹp.
Thấy cánh cửa nhà bọn họ cũng lụp xụp rồi, đúng là cần phải sửa sang lại, đợi anh dồn được vài tấm ván sẽ trực tiếp lấy mấy tấm đến đây làm cửa cho chú Ba.
Với sự giúp sức lao động của vài người đàn ông như Chu Thành Nhân, bọn họ đào một cái hố ở phía tây nam của nền móng nhà để làm chuồng lợn, lấy đất chỗ đó làm gạch mộc. Trong hai ngày làm được khoảng hai trăm viên rồi đặt trên khoảng đất trống phơi khô.

Điều khiến Chu Minh Dũ thấy ngạc nhiên đó là chẳng những chú Ba chuyển gỗ đến cho anh mà lúc rãnh rỗi còn đến giúp anh làm những công việc của thợ mộc, hơn nữa còn dẫn theo ba của Chu Bồi Cơ là Chu Ngọc Trung cùng đến. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phụ huynh hai nhà đã bỏ qua những hiềm khích trước đây từ lúc nào vậy?
Chu Minh Dũ và Mạc Như rất vui vì bọn họ có thể đến, cửa sổ có thể không cần vội, nhưng gỗ làm xà gồ thì phải nhanh chóng chuẩn bị trước, đây không phải là việc mà một thợ mộc nghiệp dư như Chu Bồi Cơ có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận